Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 605: Tạm thời đóng vai Adam và Eva

Trong Thiên Đạo Tiên Cảnh mặt trăng đang lên cao, Đường Kim cũng không tự giác được khẽ thở phào một hơi, theo hắn thì mình tạm thời an toàn rồi!
-Thiên Đạo Tiên Cảnh quả nhiên danh bất hư truyền! – một tiếng cảm thán nhẹ bỗng truyền vào tai Đường Kim.
Đường Kim cảm thấy có chút khó tin mà quay người lại, lúc này dưới ánh trăng sáng, bên bờ suối nước nóng một nữ tử váy trắng xinh đẹp tuyệt trần đang hiên ngang đứng đó, Hàn Băng giống như âm hồn không tan đã đuổi theo Đường Kim mà tiến cả vào trong Thiên Đạo Tiên Cảnh!
Cái này…làm sao có thể?
Đường Kim không tin vào mắt mình nữa, việc này quá là khó tưởng tượng nhưng sự thật lại bày ra trước mặt hắn làm hắn không thể không tin.
Đơ ra mất ba giây Đường Kim mới lập tức rời khỏi Thiên Đạo Tiên Cảnh tiếp theo lại lập tức tiến vào rồi lại đi ra, cứ như thế lặp đi lặp lại ba lần, sau đó thì hắn phát hiện ra một chuyện làm hắn buồn bực vô cùng đó là bất luận hắn tiến vào hay ra khỏi Thiên Đạo Tiên Cảnh thì Hàn Băng đều giống như cái bóng theo sau hắn vậy, hắn tới đâu là lập tức theo tới đó.
Lúc Đường Kim một lần nữa tiến vào trong Thiên Đạo Tiên Cảnh thì thanh âm bình tĩnh tự tin của Hàn Băng lại một lần nữa vang lên:
-Đường Kim, bây giờ ngươi có thế đem Vòng tay Thiên Đạo giao cho ta được chưa?
-Giao cho ngươi? – Đường Kim đột nhiên quét sạch vẻ buồn bực trên mặt, thay vào đó là bộ mặt tươi cười xán lạn:
-Hàn Băng mỹ nữ, nàng nghĩ là bây giờ nàng có thể uy hiếp ta được nữa hay sao?
Đường Kim vừa dứt lời thì trước mặt hắn đã lập tức xuất hiện một cánh tay bị một lớp lụa trắng che đi, sau đó cánh tay ấy lập tức bóp lấy cổ họng hắn, hắn thậm chí còn chưa kịp làm ra bất cứ phản ứng gì.
-Ngươi nghĩ rằng đây không phải là uy hiếp sao? – cánh tay kia tất nhiên là của Hàn Băng, nàng thu tay về rồi chậm rãi nói.
-Hàn Băng đại mỹ nhân, nếu như ta vẫn còn sống thì điều này đã nói lên đó không phải là uy hiếp. – Đường Kim dường như không hề sợ hãi:
-Ta thừa nhận ngươi rất cường đại, ngươi muốn giết ta thì dễ như trở tay mà thôi, ta cũng thừa nhận ngươi có một năng lực đặc biệt có thể như ảnh tùy hình (như hình với bóng) mà bám theo ta, ta muốn cắt đuôi ngươi là điều không thể nào, nhưng mà ta cũng phát hiện ra một việc rất thú vị, tuy rằng người có thể theo ta cùng ra khỏi Thiên Đạo Tiên Cảnh nhưng tiền đề là ngươi phải bám theo ta, giống như ngươi đang là cái bóng của ta vậy, nếu như ta không ra khỏi Thiên Đạo Tiên Cảnh thì ngươi sẽ ra bằng cách nào đây?
-Đường Kim, nếu như ta đã dám theo ngươi tiến vào thì lẽ nào ngươi cho rằng ta không có chuẩn bị gì sao? – Hàn Băng nhẹ nhàng lắc đầu:
-Ta là cung chủ của Băng Cung, ta sẽ không bao giờ ngây thơ như vậy đâu,đương nhiên trên thực tế thì ta cũng không ngại việc phải ở trong Thiên Đạo Tiên Cảnh này 8 năm hay mười năm gì đó, nơi này còn tốt hơn cả Băng Cung nữa.
-Vậy sao? – Đường Kim vươn vai một cái:
-Hàn Băng đại mỹ nhân, nếu nhưng ngươi đã nói như vậy thì chúng ta sẽ ở chỗ này sống cùng nhau 8 năm hay10 năm gì đó đi…ờ…lại nói Thiên Đạo Tiên Cảnh này cũng thật giống như một thế giới mới, bây giờ thế giới này chỉ có hai người chúng ta, không bằng chúng ta xem đây là vườn địa đàng, còn chúng ta sẽ đóng vai Adam và Eva đi?
Đường Kim khẽ dừng một chút, trên mặt lộ ra biểu tình đầy chờ mong:
-Hàn Băng đại mỹ nhân, sáng tao ra nhân loại của cả một thế giới là một việc vô cùng vĩ đại đấy, lẽ nào ngươi không muốn làm sao?
-Người trong Tiên môn lấy tu luyện làm đầu, đến cảnh giới như thế này thì tất nhiên là tu luyện mới là quan trọng nhất. – đối với việc Đường Kim không hề cố kị mà buông lời trêu ghẹo mình, Hàn Băng vậy mà một chút cũng không nổi nóng, chỉ là rất bình tĩnh nói ra một câu như trên rồi lập tức ngồi khoanh chân ở bên bờ suối nước nóng, phút chốc đã đả tọa tu luyện, hoàn toàn coi như không có ai bên cạnh vậy.
Trong lòng Đường Kim bắt đầu thầm nghĩ, vừa mới lúc trước Hàn Băng còn nói đệ tử Băng Cung không ai được phép trêu ghẹo, lẽ nào ý của nàng là cung chủ thì có thể tùy ý trêu ghẹo sao?
Đương nhiên là Đường Kim cũng chỉ thầm nghĩ như thế mà thôi chứ hắn cũng không phải thực sự muốn trọc ghẹo Hàn Băng, nữ nhân cường đại như thế này không thể tùy tiện trêu đùa được, hắn chẳng qua là muốn thăm dò một chút mà thôi, sau khi thăm dò thì hắn đã rút ra được kết luận là Hàn Băng đích thực phải dựa vào năng lực của hắn mới có thể rời khỏi Thiên Đạo Tiên Cảnh, điều này đối với hắn mà nói đúng là một tin tức tốt, thậm chí có thể nói đây là cơ hội duy nhất chuyển bại thành thắng của hắn!
Một khi vừa rời khỏi Thiên Đạo Tiên Cảnh thì trước mặt vị Băng Cung cung chủ vô cùng cường đại này, hắn sẽ không có một chút cơ hội nào để chiến thắng cả, vì thế cho nên hắn bắt buộc phải giải quyết Hàn Băng ở trong Thiên Đạo Tiên Cảnh, nếu không một khi để nàng rời khỏi đây thì đối với những nữ nhân của hắn sẽ là một mối hậu họa khôn lường, thậm chí có thể đem tới tai họa ngập đầu cho họ.
-Không vội, từ từ rồi sẽ có cách làm thịt nữ nhân này. – Đường Kim nhìn Hàn Băng đang luyện công một cái rồi khẽ hít sâu một hơi, hắn tạm thời phải để cho tâm tình mình bình tĩnh lại một chút, lúc này không thể lập tức động thủ mà cần phải tính toán kĩ càng một phen, không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì nhất định phải làm thịt được Hàn Băng.
Điểm cực bắc của Hoa hạ, ở giữa băng nguyên…
-Hạt Tử, chúng ta thực sự không cần đợi Đường Kim quay lại sao? – Lạc Doãn Hàn nhịn không được hỏi.
-Những điều chúng ta làm bây giờ cũng chính là những gì chàng muốn ta làm. – thanh âm của Tống Oánh vẫn lãnh đạm như thế, nàng đưa chân bước về phía trước:
-Đi thôi, người của Tiềm Long đang ở trước mặt, chúng ta giải quyết chúng trước đã.
-Hạt Tử, giải quyết thì giải quyết nhưng tuyệt đối đừng giết bọn họ, theo quy tắc thì nếu chúng ta giết bọn họ thì lượt đấu này sẽ coi như chúng ta thua. – Lưu Phong lên tiếng nhắc nhở.
-Yên tâm, ta biết phải làm gì! – ngữ khí của Tống Oánh vẫn rát lạnh đạm, trong mắt nàng thì đang nhiều thêm một tia lo lắng.
Nàng biết Đường Kim đang gặp nguy hiểm, nàng rất muốn đi giúp hắn nhưng nàng cũng biết rằng lúc này việc duy nhất nàng có thể giúp được hắn lúc này đó là dẫn dắt Đồ Long tiểu tổ dành thắng lợi, nàng càng rõ là Đường Kim không hi vọng nàng tới giúp hắn bởi vì nếu như nàng tới thì nàng nhất định sẽ gặp nguy hiểm mà hắn sẽ không hi vọng nàng gặp nguy hiểm chút nào.
Tám người khác cũng không nói thêm gì nữa mà tiếp tục đi theo Tống Oánh dùng tốc độ nhanh nhất để tiến về phía trước, nửa tiếng sau thì bọn họ đã chạm mặt với mười người của Tiềm Long trong một con đường hẹp. ( DG: đúng là oan gia ngõ hẹp mà)
-Đường Kim quả nhiên không có mặt. –có người bên Tiềm Long bắt đầu hưng phấn.
-Nhưng mà Tống Oánh vẫn còn đó. – lập tức lại có người tạt ngay một gáo nước lạnh, nhưng mà người này vừa mới dứt lời thì đã lập tức ngất đi, Tống Oánh không hề nhắc nhở hay cảnh cáo gì mà đã lập tức ra tay đánh ngất người này.
Trên thực tế thì chỉ trong một nốt nhạc đã có 5 người của Tiềm Long ngã xuống.
-Lam Thế Tuấn, đem người của ngươi cút về kinh thành đi, nếu không ta cũng không ngại cho tất cả các người đều ngủ lại trên băng nguyên này! – Tống Oánh nhìn Lam Thế Tuấn lạnh lùng nói.
Trên mặt Lam Thế Tuấn lập tức lộ ra một nụ cười khổ, ngủ một giấc ở giữa băng nguyên này xong tuyệt đối sẽ không có cơ hội tỉnh lại!
Kỳ thực Tống Oánh càng muốn trực tiếp giết hết những người này bởi vì nàng biết sự xuất hiện của nữ tử váy trắng kia tuyệt đối có liên quan tới Tiềm Long, nhưng nàng lại càng hiểu rằng thứ Đường Kim muốn là dành chiến thắng, cho nên vì Đường Kim nàng mới tận lực áp chế sát ý trong lòng, nhưng cho dù như thế thì trên người nàng vẫn phát ra sát cơ vô cùng nồng đậm, trừ Lam Thế Tuấn ra thì mấy người còn đang đứng đều sợ hãi mà vô thức lùi sau vài bước sau đó đều quay sang nhìn Lam Thế Tuấn, rõ ràng là họ đang chờ đợi quyết định của Lam Thế Tuấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận