Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 608: Ở riêng hai năm

Đường Kim nhìn Hàn Băng bất lực nói:
-Ta còn có lựa chọn khác sao?
-Đương nhiên là có. – Hàn Băng nhàn nhạt đáp:
-Thế giới này luôn sẽ cho ngươi rất nhiều lựa chọn, vấn đề là ngươi có tìm được lựa chọn tốt nhất hay không mà thôi.
Bộ dáng của Đường Kim vô cùng buồn bực, hắn không có đáp ngay mà nhìn chằm chằm vào Hàn Băng đến vài phút, Hàn Băng cũng không để bụng mà nàng chỉ nhắm mắt lại, dường như lại tiếp tục tu luyện.
Không còn nghi ngờ gì nữa, từ lúc gặp Đường Kim lần đầu tiên thì nàng vẫn luôn là người nắm phần thắng trong tay, tất cả mọi thứ dường như đều nằm trong tầm khống chế của nàng cho nên nàng luôn biểu hiện cực kỳ trấn định, mà những việc Đường Kim làm trong suốt những ngày qua đối với nàng mà nói chỉ là thêm một chút lạc thú cho đỡ buồn mà thôi, không khác gì trò chơi của trẻ con cả.
-Được rồi, hai năm thì hai năm, trong vòng hai năm chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ngươi làm việc của ngươi, ta làm việc của ta, giống như chúng ta là vợ chồng ly thân hai năm vậy, sau hai năm ở riêng sẽ chính thức ly hôn. – Đường Kim cuối cùng cũng bất lực lên tiếng, bất lực thì bất lực nhưng hắn vẫn cố dùng lời nói chiếm chút tiện nghi.
-Nếu như ngươi giữ lời hứa không làm phiền ta nữa thì một khi ta tấn cấp Nguyên Anh ta sẽ không tìm ngươi đòi Vòng tay Thiên Đạo nữa. – Hàn Băng mở mắt ra chậm rãi nói.
Đường Kim khẽ thở dài một hơi:
-Cứ quyết định như vậy đi, ta đi ngủ một cái đã.
Nghe nói người có tiền luôn khó mà ngủ ngon, lúc nào cũng lo lắng người khác muốn giết mình để cướp tiền, nhưng mà kỳ thực không chỉ lo lắng bị giết mới khó lòng ngủ ngon, nếu như có người mỗi ngày đều vắt óc suy nghĩ tìm cách giết người khác thì người đó đồng dạng cũng không ngủ ngon được. Ba tháng gần đây Đường Kim chưa có một giấc ngủ ngon chân chính nào, bây giờ là lúc hắn phải nghỉ ngơi một chút rồi!
Cái gọi là thời gian như chó chạy ngoài đồng, tuế nguyệt như vợ chồng ly hôn đối với nữ nhân đang đợi tình lanh trở về mà nói thì đúng là có quỷ mới tin, câu thích hợp nhất để miêu ta họ lúc này là một ngày dài bằng một năm.
Ở một thế giới thay đổi chóng mặt thế này thì hai năm có thể làm thay đổi hoàn toàn rất nhiều thứ, hai năm cũng đủ để người ta quên đi những người không quá thân mật với mình, hai năm trước lúc mà người ta nói là ngày tận thế ( 21-12-2012) thì một nam sinh tên là Đường Kim bỗng nhiên xuất hiện ở Ninh Sơn nhị trung, tiếp theo đó thì danh tiếng của hắn từ Ninh Sơn nhị trung đã nhanh chóng lan ra khắp cả thành phố Ninh Sơn, một nam sinh mới 16 tuổi đã dùng tư thái phong quyển tàn vân để quét sạch tất cả chướng ngại trước mặt hắ và nhanh chóng thành lập địa vị cho mình, tại lúc đó danh tiếng của Đường Kim không ai là không biết.
Nhưng mà sao băng tuy rằng rực rỡ nhưng cũng chỉ có thể dừng lại tại không trung trong một khoảnh khắc mà thôi, chỉ vài tháng sau Đường Kim đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, từ tết tháng Chạp của hai năm trước Đường Kim đột nhiên biến mất sau đó thì không hề xuất hiện lại nữa, hắn dường như không có để lại một thứ gì, cứ như thế mà biến mất một cách vô tung vô ảnh, giống như hắn chưa từng có mặt ở đây vậy.
Xã hội bây giờ con người luôn luôn rất dễ dàng quên đi mọi thứ, cuộc sống mà, rất nhiều người từng nổi tiếng đến độ không ai là không biết nhưng chỉ vài tháng sau đã bị nhanh chóng chìm vào quên lãng, Đường Kim tuy rằng đã từng là một nhân vật đại danh đỉnh đỉnh ở cả Ninh Sơn nhưng sau khi hắn mất tích hai năm thì nơi này không còn bao nhiêu người nhớ tới hắn nữa.
Cho dù là trong trường Ninh Sơn nhị trung thì số người còn nhớ tới hắn cũng không nhiều, lớp 11 và lớp 12 dần dần tốt nghiệp ra trường, những khóa mới lại lần lượt nhập học, người nhớ đến Đường Kim càng ngày càng ít đi, thậm chí đến lớp cũ của Đường Kim, đại bộ phận học sinh trong lớp cũng đã quên đi cái tên Đường Kim, cơ bản là không ai còn nhắc đến cái tên ấy nữa.
Nhưng điều này cũng không đồng nghĩa với việc tất cả mọi người đều đã quên hắn, ví dụ như Hàn Tuyết Nhu, năm mới 2015 vừa mới tới, trận tuyết đầu tiên của năm mới cũng đã rơi, xuyên qua cửa kính của phòng học, nhìn những bông hoa tuyết đang tung bay đầy trời, tâm trí của Hàn Tuyết Nhu không tự giác được lại trở về một đêm tuyết rơi hai năm trước.
Đêm hôm ấy bọn họ cùng nắm tay nhau đi dưới đầy trời hoa tuyết, hắn đã từng hứa sẽ đưa nàng đi du lịch khắp nơi trên thế giới, nhưng chỉ vài ngày sau hắn đã biệt tăm biệt tích, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì.
-Đường Kim, chàng rốt cuộc đang ở đâu? – Hàn Tuyết Nhu dường như có chút thất thần, hai năm cũng không thể làm nàng quên được Đường Kim mà nàng càng khắc cốt ghi tâm hơn.
Hàn Tuyết Nhu kỳ thực cũng không phải không nghĩ qua là Đường Kim đang ở trong Thiên Đạo Tiên Cảnh, nhưng dù thế nào nàng cũng không thể nghĩ tới Đường Kim lại ở trong đó cả hai năm hết.
Lúc này đây trong Thiên Đạo Tiên Cảnh Đường Kim lại một lần nước xuất hiện trước mặt Hàn Băng, lần này hai người đều đứng ở một bên bờ suối nước nóng.
Từ lần ước định nước sông không phạm nước giếng ấy đén tận bây giờ đã là một năm chín tháng rồi, mà kể từ lúc hai người bắt đầu vào trong Thiên Đạo Tiên Cảnh thì bây giờ cũng đã là gần hai năm thời gian. Hai năm qua đi Hàn Băng dường như không có thay đổi gì, nằng vẫn ăn mặc như thế, tấm khăn lụa che mặt vẫn chưa từng gỡ xuống, điều duy nhất biến hóa là Đường Kim có thể cảm giác được khí tức của nữ nhân này dường như cường đại hơn rất nhiều so với hai năm trước.
Đối với Đường Kim mà nói thì hai năm trước hắn mới 16 tuổi, sau hai năm thì hắn cũng phát sinh một số thay đổi, người hắn cao hơn một chút, đương nhiên điều này cũng không có gì là kỳ quái, khoảng thời gian từ 16 đến 18 tuổi là thời điểm mà con người phát triển chiều cao nhanh chóng, hai năm ở trong Thiên Đạo Tiên Cảnh dường như cũng làm cho khí chất của hắn thay đổi một chút, dường như hắn càng thành thục càng trầm ổn hơn một chút.
-Sắp hai năm rồi, hình như mỗi ngày ngươi đều đọc sách với luyện đan, thế nào hả? Đã tìm thấy biện pháp giết ta chưa? – Hàn Băng nhàn nhạt hỏi, ngữ khí của nàng còn mang theo một chút ý vị chê cười.-Ta chỉ là đang đợi ly hôn với ngươi thôi. – ngữ khí của Đường Kim đồng dạng cũng nhàn nhạt như thế.
-Nể mặt ngươi hai năm qua rất phối hợp, ta sẽ báo cho ngươi một tin tức tốt vậy, ta chỉ cần tiến hành bế quan 7 ngày hoặc một tháng nữa là sẽ có thể chân chính tiến vào Nguyên Anh kỳ rồi, tức là ngươi sắp có thể rời khỏi nơi này rồi đó! – Hàn Băng nói đến đây rồi đột nhiên nhanh chóng xuất thủ, hai ngón tay nhanh chóng điểm trên người Đường Kim vài cái, trong phút chốc Đường Kim đã thấy thân thể mình dường như không còn chút khí lực nào hết, đến động đậy một cái cũng khó.
Sau đó Hàn Băng lại nói tiếp:
-Đừng lo lắng, ta không phải là muốn giết ngươi, chỉ là lúc ta bế quan đột phá Nguyên Anh thì không thể bị bất cứ thứ gì làm phiền được, ta không muốn đến lúc đó lại bị ngươi nắm được cơ hội hại ta tẩu hỏa nhập ma, đợi ta trùng kích Nguyên Anh thành công xong tự nhiên ta sẽ trả lại tự do cho ngươi.
Chỉ để lại một câu như thế, Hàn Băng lập tức tung mình bay tới chổ khác, để lại Đường Kim đang vô cùng buồn bực đứng bên suối nước nóng động đậy một cái cũng không được, nhưng mà chỉ một lát sau vẻ buồn bực trên mặt Đường Kim đã bị quét sạch, thay vào đó là một nụ cười vô cùng xán lạn.
-Tuyết Nhu, Thất tiên nữ, Oánh Oánh bảo bối, Khinh Vũ tỷ tỷ…chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại rồi. – Đường Kim thầm nghĩ trong lòng, cuối cùng cũng có thể tạm biệt cái thế giới chết tiệt này rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận