Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 609: Xem như tiệc chia tay của chúng ta đi

7 ngày sau, bên trong Thiên Đạo Tiên Cảnh..
Hàn Băng lại lần nữa xuất hiện trước mặt Đường Kim, lúc này khí chất của nàng đã phát sinh biến hóa rất thực chất, 7 ngày trước Đường Kim còn cảm thấy nàng rất cường đại nhưng bây giờ khi nàng đứng trước mặt Đường Kim thì nếu như Đường Kim nhắm mắt lại, hắn căn bản không thể nào cảm nhận được sự tồn tại của Hàn Băng, cho dù là có mở to mắt ra nhìn cũng nhìn không thấu nông sâu.
Hàn Băng cách không điểm ra một chỉ, Đường Kim lập tức hồi phục tự do chỉ là cả tuần chưa ăn gì làm hắn cảm thấy bắt đầu có chút đói.
-Hàn Băng đại mỹ nhân, ngươi đói không? Hay là chúng ta trước tiên ra ngoài ăn chút gì đó đi. – Đường Kim khẽ cười một cái:
- Cứ xem như bữa tiệc chia tay của chúng ta đi!
Nói đến đây Đường Kim lập tức đổi chủ đề, dường như có chút không yên tâm nói:
-Hàn Băng đại mỹ nhân, ngươi sẽ không phải là nói lời không giữ lời đó chứ?
-Lời ta nói đương nhiên là sẽ giữ lời. – trong mắt Hàn Băng lóe lên vào tia quái dị, ngữ khí cũng rất thản nhiên:
-Ta nói sẽ không tiếp tục tìm ngươi đòi Vòng tay Thiên Đạo tuyệt đối là thật,ta nghĩ ngươi vẫn còn nhớ ta từng nói qua trước kia Băng Cung có một vị cung chủ có quan hệ khá sâu xa với chủ nhân đời trước của Vòng tay Thiên Đạo, cho nên ta cũng biết , cho dù ta có tìm ngươi để cướp đi Vòng tay Thiên Đạo thì nó cũng sẽ không nhận ta làm chủ, giống như bây giờ nếu ta có thể tùy ý ra vào Thiên Đạo Tiên Cảnh thì còn cần gì phải cướp đi Vòng tay Thiên Đạo chứ?
Đường Kim kinh ngạc:
-Hàn Băng đại mỹ nhân, ngươi không phải làm nhầm rồi đó chứ? Tùy ý ra vào Thiên Đạo Tiên Cảnh hình như phải là ta mới đúng, ngươi sao có thể?
-Xác thực là ngươi, nhưng mà Đường Kim, ngươi tuổi cũng không còn nhỏ nữa mà không ngờ lại ngây thơ như thế, ngươi cho rằng ta sẽ từ bỏ dễ dàng như vậy sao? – Hàn Băng lắc đầu:
-Loại Tiên môn chí bảo như vậy không ai là không động tâm hết, đặc biệt là sau khi ta ở trong này có thể dễ dàng tấn cấp Nguyên Anh thì ta càng hiểu sâu sắc về giá trị của nó.
-Nói như vậy là ngươi vẫn muốn cướp vòng tay của ta? – Đường Kim nhàn nhạt hỏi.
-Không, đối với ta mà nói thì cướp Vòng tay Thiên Đạo của ngươi không bằng cướp về bản thân ngươi. – Hàn Băng nhàn nhạt đáp:
-Có ngươi cũng ngang như có Vòng tay Thiên Đạo.
-Hả? Lẽ nào ngươi thực sự muốn làm vợ ta sao? – Đường Kim làm ra một bộ dạng kì quái:
-Nếu như ngươi thực sự muốn làm vợ ta thì có phải trước tiên nên bỏ khăn che mặt xuống để ta nhìn một cái xem ngươi có phải là mỹ nữ chân chính không đã! Nếu ngươi thực sự là mỹ nữ thì ta cũng không ngại cho ngươi một xuất làm vợ bé.
-Bốp!
Hàn Băng đột nhiên tát mạnh Đường Kim một cái, ngữ khí cũng trở nên băng lãnh:
-Từ hôm nay trở đi ngươi sẽ trở thành nô bộc của ta, hừ…còn dám vọng tưởng ta sẽ làm vợ bé của ngươi? Ta nói cho ngươi biết ta không giết ngươi nhưng nếu như ngươi dám ăn nói xấc xược thì ta không chỉ sẽ đánh gãy hết răng của ngươi mà còn sẽ cho ngươi thành thái giám!
Cái tát này của Hàn Băng rất mạnh, nửa bên má Đường Kim lập tức đã sưng đỏ lên hơn nữa còn để lại một dấu bàn tay rất rõ dàng, trong mắt Đường Kim lóe qua một tia phẫn nộ nhưng rất nhanh đã nhịn xuống, khẽ cắn răng một cái, trong mắt hắn lộ ra một tia sợ hãi, còn có một tia không cam lòng.
Phản ứng trên của Đường Kim lọt vào trong mắt Hàn Băng làm Hàn Băng càng thêm chắc chắn hơn, nàng cười lạnh một tiếng rồi từ từ nói:
-Đường Kim, ngươi lẽ nào không từng nghĩ qua tại sao bất luận ngươi thuấn di tới đâu thì ta cũng có thể lập tức xuất hiện ở bên cạnh ngươi sao?
-Tại sao? – Đường Kim cắn răng hỏi.
-Băng Cung chúng ta muốn giết người thì chưa hề có ai chạy thoát được, ngươi có biết tại sao không? – Hàn Băng lạnh lùng nhìn Đường Kim:
-Nguyên nhân rất đơn giản đó chính là Băng Cung chúng ta có một loại tiên thuật rất đặc thù tên gọi là Truy Hồn Tỏa, lần đầu tiên gặp ngươi ta đã vô thanh vô thức đánh vào người ngươi một đạo Truy Hồn Tỏa, từ đó trở đi thì bất luận ngươi có đi đến đâu ta cũng đều có thể lập tức xuất hiện bên cạnh ngươi, cho dù đối phương là ai, một khi bị trúng Truy Hồn Tỏa thì chỉ có một kết quả đó là chết, mà ngươi lần này may mắn không có chết là vì ngươi sẽ trở thành nô bộc cho ta, đây cũng là vinh dự của ngươi!
-Hàn Băng đại mỹ nhân, ngươi đừng có dọa ta, cùng lắm thì chúng ta cùng nhau chết già ở Thiên Đạo Tiên Cảnh này, kiếp này ta sẽ không ra ngoài nữa! – Đường Kim tức giận nói.
-Ta đường đường là cung chủ Băng Cung thì làm sao có thể để bản thân mình rơi vào hoàn cảnh đó được? – Hàn Băng cười lạnh một tiếng:
-Hai năm ở trong này chẳng qua là ta chỉ đang đợi thời cơ mà thôi, vị tiềm bối năm đó sáng tạo ra Truy Hồn Tỏa thực ra không chỉ muốn khóa chặt địch nhân thôi đâu, mà tác dụng lớn nhất của nó là có thể khống chế địch nhân, chỉ tiếc là muốn triệt để khống chế một ngươi thì cần có một chút thời gian, chính xác mà nói là cần có 720 ngày thời gian, nếu tính toán kĩ lưỡng một chút thì ngươi sẽ phát hiện hôm nay chính là ngày thứ 720, mà sau hôm nay thì ngươi sẽ chính thức biến thành nô bộc trung thành nhất của ta1
-Thật sao? – Đường Kim bĩu môi:
-Việc như chuyện cổ tích nghìn lẻ một đêm như thế ta sẽ không bao giờ tin, ta cứ ở lì trong này xem ngươi làm thế nào để ra được?
Cặp mắt xinh đẹp của Hàn Băng vẫn lạnh lùng nhìn Đường Kim, trong mắt tràn đầy ý vị khinh thường, còn có một chút thương hại, nàng không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng giơ tay phải lên, trên lòng bàn tay lập tức xuất hiện một đạo bạch quang, dần dần thì một đoàn khí màu trắng xuất liện trên tay nàng.
Đoàn khí màu trắng kia không lớn, chỉ to cỡ một viên bi, tuy rằng là một đoàn khí nhưng lại cho người ta cảm giác rất thực chất, đương nhiên loại cảm giác này chỉ lướt qua mà thôi bởi vì rất nhanh đoàn khí trên đã bắt đầu bành trướng, càng ngày càng biến lớn, càng dần dần trở nên trong suốt hơn.
Đại khái khoảng một phút sau thì đoàn khi trên đã lớn như quả bóng rổ, chính tại lúc này thì nó lập tức biến thành hình trái tim, nhìn bề ngoài thì giống như một trái tim màu trắng gần như trong suốt.
Hàn Băng búng ta một cái, đoàn khí kia lập tức rờ khói bàn tay nàng và từ từ bay về phía Đường Kim, chu dù nhìn bề ngoài thì tốc độ rất chậm nhưng Đường Kim lại không thể nào tránh được, đoàn khí hình trái tim kia đột nhiên thâm nhập vào trong cơ thể hắn rồi biến mất một cách vô tung vô ảnh.
-Đường Kim, bây giờ chúng ta cần ra ngoài rồi. – Hàn Băng nhàn nhạt nói, ngữ khí tràn đầy ý vị như ra lệnh.
Nhưng mà Đường Kim không hề có chút phản ứng gì, chỉ là dùng một ánh mắt vô cùng cổ quái nhìn Hàn Băng.
-Đường Kim, đưa ta ra ngoài! – ngữ khí của Hàn Băng đột nhiên lạnh xuống, nàng cao giọng quát.
-Đưa ngươi ra ngoài? – Đường Kim nhìn Hàn Băng, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn:
-Wa…haha..haha… buồn cười chết mất, nữ nhân ngu ngốc, ngươi thực sự cho rằng ta sẽ ngu ngốc như ngươi sao? Muốn ra ngoài à? Đơn giản a, đầu tiên múa thoát y một điệu cho đại gia xem nào!
-Ngươi muốn chết…- Hàn Băng lập tức phi người về phía trước, cánh tay ngọc ngà túm về phía cổ họng của Đường Kim nhưng mà lần này tay nàng còn chưa kịp đụng tới người Đường Kim thì đã bị giữ lại, mà điều kì quái nhất là cánh tay giữ tay nàng lại không phải là của Đường Kim mà chính là cánh tay còn lại của nàng!
Hàn Băng đột nhiên biến sắc, ngữ khí cũng biến đổi, nàng nhìn Đường Kim đầy sợ hãi:
-Ngươi…ngươi đã làm gì với ta?
Bạn cần đăng nhập để bình luận