Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 611: Nằm xuống cho thiếu gia!

Hàn Băng vẫn tiếp tục cởi y phục, cho dù rõ dàng nàng không tình nguyện nhưng đôi tay nàng dường như không bị não bộ khống chế mà cứ dần dần đem y phục cởi hết ra, đến cuối cùng một thân thể hoàn toàn không chút che đậy nào xuất hiện trước mặt Đường Kim, không thể không nói là Đồng Tâm Kết sau khi cải tạo lại một chút thì uy lực khá là cường đại.
Ánh mắt của Đường Kim dần dần trở nên nóng rực, một nam nhân bình thường mà hai năm không có động qua nữ nhân, đối diện với một thân thể vô cùng dụ hoặc như thế này mà không có chút động tâm là tuyệt đối không thể, bàn tay đang vuốt ve một bên má của Hàn Băng của hắn cũng vô thức mà trượt xuống dưới, vừa đúngđặt ngay trên một ngọn núi tuyết của nàng.
Thân thể Hàn Băng lập tức run rẩy kịch liệt, nàng đột nhiên lùi sau hai bước, trong mắt phát ra hai đạo hàn quang vừa xấu hổ vừa phẫn nộ:
-Ngươi dám làm dơ bẩn thân thể ta, tương lai ta nhất định sẽ thiến ngươi!
-Điếm ô ngươi? – dục vọng trong mắt Đường Kim phút chốc tiêu tán sạch sẽ:
-Ta nhổ vào! Ngươi cho rằng ta thực sự muốn chịch ngươi sao? ngươi cmn còn không cao quý bằng một con cún, ta mà chịch ngươi thì mới là điếm ô chính mình ấy!
Đường Kim đột nhiên tát một cái thật mạnh lên khuôn mặt tuyệt mỹ trắng muốt của Hàn Băng, tiếng bàn tay chạm vào mặt cực kì vang dội.
-Nữ nhân ngu ngốc, dám tát ta à, bây giờ ta phải đòi lại món nợ này! – Đường Kim vừa mắng vừa lật tay một cái bên má còn lại của Hàn Băng lập tức lại xuất hiện thêm một dấu tay rất rõ, khuôn mặt nàng phút chốc đã đỏ rát.
Tiếp theo lại là một cái tát nữa nhưng mà không phải là đánh lên má nàng mà là đánh tới bộ vị cao vút trước ngực nàng, đồng thời hắn còn quát lớn một tiếng:
-Nằm xuống cho thiếu gia!
-Bốp
Lại một cái tát nữa, đồng thời Đường Kim tiếp tục mắng:
-Ngươi cho rằng bản thiếu gia muốn thượng ngươi sao? Nữ nhân đầu tiên của bản thiếu gia trong hai năm nay sao có thể là nữ nhân ác độc như ngươi được chứ? Hôm nay bản thiếu gia chỉ muốn giáo huấn cho ngươi một trận để cho ngươi biết thế nào là bổn phận của một nữ nô…
-BỐP BỐP BỐP…
Đường Kim không ngừng xuất thủ, từng cái từng cái vỗ liên tục lên người nàng, hơn một nửa trong đó đều rơi trên bờ mông tuyết trắng của nàng, còn Hàn Băng thì sớm đã ngoan ngoãn nghe theo lời Đường Kim mà nằm im dưới đất mặc cho hắn đánh, Đường Kim vừa đánh vừa không ngừng mắng chửi, dường như muốn đem sự úc chế trong hai năm qua phát tiết sạch sẽ, đều tại nữ nhân này hại hắn phải ờ lỳ trong này gần hai năm, vì thế mà hắn phải rời xa nữ nhân của mình tận hai năm!
Đợt phát tiết này kéo dài cả nửa tiếng đồng hồ, mãi đến khi bờ mông tuyết trắng của Hàn Băng sưng đỏ lên mà những nơi khác cũng đầy dấu tay đỏ ửng thì Đường Kim mới coi như nhổ ra được cục tức này.
-Thôi vậy, bản thiếu ra còn phải đi gặp bạn gái xinh đẹp, thiếu gia cũng lười tính toán với ngươi! – Đường Kim nói xong thì ra cước đạp vào mông Hàn Băng một cá, đạp nàng rơi xuống suối nước nóng rồi ra lệnh:
-Mặc y phục hẳn hoi vào cho ta!
Không biết có phải do vừa bị Đường Kim đánh cho một trận hay không mà lúc này Hàn Băng dường như trở nên nghe lời hơn rất nhiều, nàng im lặng đứng dậy sau đó từ từ mặc lại váy trắng, đeo lại khăn che mặt, đem tất cả da thịt trắng như tuyết của mình che lại sau dó yên lặng đứng bên bờ suối, vẫn giống như Băng Cung cung chủ lúc trước, vẫn phong hoa tuyệt đại như thế, khí chất vẫn siêu phàm thoát tục dường như không có gì thay đổi cả.
Đường Kim đột nhiên từ trong Thiên Đạo Tiên Cảnh biến mất và lần nữa lại xuất hiện tại băng nguyên nơi cực bắc của Hoa Hạ lúc trước ngay tại chỗ mà lần đầu tiên hắn chạm mặt Hàn Băng, gió tuyết bay đầy trời, băng nguyên dường như vẫn giống y như hai năm trước không có chút biến hóa nào hết, nhưng mà hôm nay Đường Kim và Hàn Băng đã hoàn toàn khác với hai năm trước.
-Về Băng Cung của ngươi đi, ta còn có việc cần ngươi làm. – Đường Kim nhìn Hàn Băng nhàn nhạt nói:
-Điều tra cho ta xem 18 năm trước ai là chủ nhân của Vòng tay Thiên Đạo.
-Được! – Hàn Băng nhẹ nhàng đáp một cái, sau đó lập tức quay người bỏ đi.
Đường Kim không có lập tức rời đi mà yên lặng đứng trên băng nguyên thất thần nhìn xung quanh.
Hai năm thời gian bị giam lỏng trong Thiên Đạo Tiên Cảnh, ngày nào hắn cũng mong có một ngày có thể ra ngoài, nhưng lúc hắn chân chính có được tự do, chân chính rời khỏi Thiên Đạo Tiên Cảnh thì hắn mới phát hiện hắn hoàn toàn không biết bây giờ nên làm gì.
Hắn biết điều hắn muốn nhất là lập tức đi tìm những nữ nhân thuộc về hắn, Hàn Tuyết Nhu, Tống Oánh, Kiều An An, Tiêu Đại Nhi, Tần Khinh Vũ…thậm chí còn có cả vị hôn thê Tần Thủy Dao.
Nhưng mà hiện tại vấn đề là nên tìm ai trước đây?
Hơn nữa hay năm qua các nàng vẫn như lúc trước sao?
Mặc kệ những bông tuyết rơi đầy trên người mình, Đường Kim vẫn yên lặng đứng đó đưa mắt nhìn xa xăm, trong đầu thì đang do dự không biết nên đi đâu.
Đúng lúc này thì vòng tay của hắn bỗng rung lên, hắn nhấc tay lên do dự một chút rồi lập tức tiếp nhận đường truyền.
-Đại sắc lang, ta biết ngươi vẫn chưa chết mà! – đầu dây bên kia truyền tới một thanh âm đã hai năm rồi hắn không nghe thấy nhưng vẫn quen thuộc như thế:
-Tai hại sống ngàn năm mà, ngươi là tên đại họa hại nên nhất định sẽ sống rất lâu!
-Tiểu nha đầu, hai năm không gặp cơ thể cô đã dậy thì được tí nào chưa? – trên mặt Đường Kim bất giác chợt nở nụ cười, hắn thật lòng rất vui vẻ, hai năm rồi hắn cuối cùng cũng được nghe thấy thanh âm mà mình muốn nghe thấy, giọng nói của Hiểu Hiểu lúc này cho hắn một cảm giác vô cùng thân thiết.
-Này, đại sắc lang, hai năm không gặp sao ngươi vẫn đáng ghét như vậy? – Hiểu Hiểu có chút bất mãn:
-Hừ, uổng công ta lo lắng cho ngươi lâu như thế, ta chẳng thèm quan tâm ngươi nữa, có việc gì thì mau nói đi, không có việc gì thì ta đi làm việc khác đây!
-Được rồi tiểu nha đầu, mấy hôm nữa ta sẽ tới thăm cô. – Đường Kim nhẹ nhàng than một tiếng:
-Thuận tiện nhờ cô giúp một việc, tạm thời đừng cho ai biết tin tức ta đã trở về cả.
-Ok, ta sẽ giúp ngươi bảo mật, để ngươi đi cho các nàng một niềm vui bất ngờ đi! – Hiểu Hiểu hờn dỗi hừ một tiếng sau đó lập tức ngắt đường truyền.
Đường Kim thở dài một tiếng sau đó lập tức biến mất tại chỗ, một giây sau hắn đã xuất hiện tại nơi cao nhất ở Ninh Sơn, đứng trên đỉnh núi Ninh Sơn, Đường Kim nhìn xuống cả thành phố, nhất thời hắn có xung động muốn hét lên thật to để nói cho mọi người biết hắn – Đường Kim đã trở về!
Ngày hôm ấy là thứ 6 ngày 16 tháng 1 năm 2015.
Đối với học sinh lớp 12 mà nói thì được học ở trường Ninh Sơn nhị trung là một việc rất hạnh phúc, bởi vì học sinh ở đây dù là lớp 12 nhưng cuối tuần vẫn được nghỉ hai ngày giống với lớp 10 lớp 11, nghe nói là giáo viên ở trường cho rằng nếu như 1 học sinh thực sự muốn học thì một tuần lên lớp 5 ngày là đủ rồi, nhưng nếu như học sinh đã không muốn học thì ép chúng học thêm hai ngày nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, vô số học sinh lũ lượt ra khỏi lớp học, ngày mai là cuối tuần nên tâm tình của mỗi học sinh đều rất tốt, trước cửa lớp 12A9 một nữ sinh dáng người vô cùng khuyến rũ cũng đang bước ra khỏi phòng học.
Nhưng mà nàng vừa mới đi đến cầu thang thì phía trước đã có một nam sinh chặn đường nàng:
-Hàn Tuyết Nhu, tối nay cùng đi ăn bữa cơm, thế nào hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận