Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 615: Tấm lòng càng rộng rãi.

-Thân ái, không cần vội, ta có thể ở bên nàng thêm lát nữa. – Đường Kim không định lập tức rời đi, một tay hắn lập tức đặt lên ngực nàng khẽ vuốt một cái, hai năm không gặp, nơi này cuối cùng cũng từ cỡ C mà phát dục thành cỡ D.
-Không cần đâu, dù sao chàng cũng quay về rồi, sau này còn nhiều thời gian ở bên ta mà. – Hàn Tuyết Nhu nhẹ nhàng nói:
-An An tỷ các nàng đều giống ta phải đợi chàng hai năm rồi, ta có thể lý giải tâm tình của các nàng, bây giờ chàng quay về rồi thì mau báo cho các nàng biết đi.
Khẽ ngừng một chút, Hàn Tuyết Nhu lại bổ sung:
-Còn nữa, tối hôm qua chàng xuất hiện ở trường, nói không chừng các nàng đều đã biết chàng trở về rồi, chàng rõ ràng đã trở về mà lại không chịu đi gặp các nàng thì các nàng sẽ rất buồn đấy.
Đường Kim bóp mạnh bộ vị đẫy đà kia của Hàn Tuyết Nhu một cái, sau đó mới bắt đầu cảm khái:
-Thân ái, không những nơi này của nàng biến thành lớn mà tấm lòng của nàng cũng càng rộng rãi hơn rồi.
Đường Kim có chút lưu luyến buông Hàn Tuyết Nhu ra sau đó lại đột nhiên cúi đầu xuống khẽ cắn lên một hạt anh đào của nàng, tiếp theo mới chịu rời khỏi thân thể nàng:
-Thân ái, vậy ta đi trước đây, nàng cũng nên thức dậy rồi về nhà đi!
-Biết rồi mà! – Hàn Tuyết Nhu cũng ngồi dậy rồi bắt đầu mặc quần áo.

Đi ra khỏi khách sạn Thiên Kiêu, Đường Kim không lập tức thuấn di rời đi, hắn rời khỏi thành phố này đã hai năm, hắn cần chút thời gian để thích ứng lại với nơi đây.
Đại lộ Ninh Sơn nhìn không khác gì lúc trước, kiến trúc hai bên cũng không thay đổi quá nhiều, chỉ là số lượng xe đi lại trên đường rõ ràng đã nhiều hơn hai nămtrước một chút, hai năm nay trong thành phố lại càng nhiều người mới mua được xe riêng.
Hai năm trước ở đất Ninh Sơn này không ai là không biết Đường Kim, nhưng mà bây giờ khi hắn đi trên đường thì hắn không khác người bình thường là mấy, không ai chú ý đến hắn, càng không có ai nhận ra hắn, dù sao thì hắn cũng đã biến mất khỏi thành phố này hai năm, hơn nữa bộ dạng bây giờ của hắn cũng đã thay đổi một chút so với hai năm trước, hôm qua ở trường cũng có rất nhiều người không nhận ra hắn, sợ rằng người có thể vừa nhìn một cái đã nhận ra hắn thì chỉ có Hàn Tuyết Nhu và mấy ngưỡi có quan hệ mật thiết mà thôi.
Hôm nay thời tiết không tính là tốt, không có mặt trời, trời vừa lạnh vừa âm u, thỉnh thoảng còn có từng trận gió bắc thổi qua, trên đường tuy rằng có không ít xe nhưng người đi đường lại không nhiều, rõ ràng là loại thời tiết như thế này hoàn toàn không thích hợp để đi dạo.
Người qua đường vội vã, xe cộ nườm nượp, đến cả một ông lão đi xe ba bánh cũng cật lực dùng sức đạp, dường như là muốn theo kịp mấy cái ô tô phía trước, đương nhiên là nhìn trong thùng xe ba bánh của ông lão kia vẫn còn nửa thùng táo thì ông ấy cật lực đạp như thế cũng chỉ vì để chiếc xe của mình tới được càng nhiều nơi hơn, bán được càng nhiều táo hơn mà thôi.
Trên chiếc xe ba bánh có một tấm bảng làm bằng bìa cát tông, bên trên viết vài chữ: Táo 10 tệ 3 cân!
Đường Kim nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi tự nhủ: Thực ra nếu so sánh với hai năm trước, ngoài việc không còn bao nhiêu người biết đến ta ra thì cũng không thay đổi gì nhiều, nghe nói iphone7 cũng đã lên sàn rồi mà giá táo dùng để ăn vẫn cứ như trước.
-Xẹt…ẹt! – một âm thanh va quẹt chói tai vang lên, Đường Kim nhìn theo phía âm thanh phát ra thì thấy xe táo của ông lão kia đang bị đổ ra đường còn bên cạnh đang đậu một chiếc ô tô màu trắng, chiếc ô tô kéo theo chiếc xe ba bánh, để lại một vết hằn khá rõ trên mặt đường, rõ ràng là hai chiếc xe này vừa mới thân mật hôn nhau một cái.
Cũng may là va quẹt lần này chiếc ô tô kia không trực tiếp húc vào xe ba bánh cho nên vụ tai nạn cũng không quá nghiêm trọng, ông lão đi xe ba bánh lúc này đang cố gắng đứng dậy.
Cửa xe ô tô mở ra, trên xe có một nam nhân đi xuống, nam nhân này chừng hơn 30 tuổi, mặc một chiếc áo bông, nhìn bề ngoài rất bình thường, hắn nhìn thấy ông lão kia đang muốn đứng dậy thì lập tức thở phào một cái rồi nhanh chóng tới đỡ ông lão kia dậy.
-Ông ơi, ông không sao chứ? Ngã có đau không? – Nam nhân quan tâm hỏi.
Nhìn thấy một màn này, có vài người đi đường bắt đầu cảm thán trong lòng, người này đúng là đàn ông chuẩn man, đến lão nhân cũng dám đỡ dậy, việc này phải có lòng gan dạ như thế nào mới dám làm?
Đương nhiên cũng có người nghĩ rằng gia hỏa này tự biết mình không chối bỏ được trách nhiệm cho nên không muốn đỡ cũng phải đỡ, ai bảo xe hắn quệt vào xe ông lão kia chứ?
-Không sao, không sao, xương cốt không có việc gì, không sao cả! – ông lão kia lúc này đã đứng dậy, sau đó nhìn những quả táo đang lăn lóc khắp đường, dùng vẻ mặt đầy tiếc nuối mà nói:
-Tiếc là số táo này chắc chỉ nhặt lại được một nửa thôi.
-Mấy quả táo này hả? Ông đừng lo lắng, nói cho ta biết tất cả bao nhiêu tiền, ta đền cho ông là được rồi. – Nam nhân kia rất dứt khoát, mọi người nghĩ hắn như vậy cũng là bình thường, trên chiếc xeba bánh cũng chẳng có bao nhiêu táo, cùng lắm 800 đến 1000 tệ là cùng, nếu như ông lão kia mà đòi đi viện xong cứ nằm lỳ ở đó đòi bồi thường thì sợ rằng không có mấy vạn tệ đừng mong giải quyết êm đẹp được.
-Cái này…thực ra cũng không có bao nhiêu táo, tất cả cũng không đến một tạ, trước đó ta cũng bán được một ít rồi, chắc cũng còn khoảng bảy tám chục cân, số táo còn nguyên vẹn cũng khoảng 20 cân, nếu không thì cậu cứ đưa ta 200 tệ đi!
200 tệ?
Nghe đến đây thì nam nhân kia đột nhiên ngẩn ra, còn người đứng xem cũng lắc đầu, lão nhân này cũng quá thật thà rồi!
-Ông à, 200 tệ hình như quá ít, như vậy đi, coi như ta mua hết số táo này của ông, ta đưa ông 400 tệ, thế nào hả? – Nam nhân đi ô tô cảm thấy có chút ngượng ngùng, lấy ví rút ra 400 tệ đưa cho ông lão:
-Phải rồi ông à, nhiều người ở đây làm chứng như vậy, ngài cứ nói một câu đã nhận bồi thường của ta đi, ta không phải không tin ngài, ta chỉ sợ sau này người nhà ngài lại tới tìm ta mà thôi.
-Tiểu tử ngươi yên tâm, lão đầu ta không phải loại người như vậy, ta tuyệt đối sẽ không tìm ngươi đòi thêm một đồng nào hết! – Ông lão dường như có chút tức giận:
-Ta sống hơn 60 năm nay chưa bao giờ làm điều trái lương tâm.
Cả đám người xung quanh đều cảm khái, nếu như ai ai cũng thật thà như lão nhân này thì thế giới sẽ hiền hòa biết bao!
-Có lời này của lão thì ta yên tâm rồi! – Khuôn mặt nam nhân kia như trút được gánh nặng.
Ông lão dựng chiếc xe ba bánh lên, nhật từng quả táo bỏ vào thùng sau đó liền đạp xe chuẩn bị rời đi, mấy người vây xem cũng đang chuẩn bị rời đi bởi vì mọi người đều nghĩ việc này đã kết thúc cmnr, nhưng đúng vào lúc này, tên nam nhân đi ô tô lại giữ chiếc xe ba bánh lại:
-Lão nhân gia, đợi một chút, còn có một việc nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận