Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 623: Tìm mẹ ngươi mà hỏi cho ra nhẽ

Đường Thanh Thanh khẽ chau mày, tốc độ của chiếc ô tô này rất nhanh, đại lộ Ninh Sơn cho phép tốc độ cực hạn là 50km/h nhưng lúc này tốc độ của chiếc xe kia tính qua cũng phải tới 100km/h.
Chiếc xe rất nhanh đã tới gần nàng, Đường Thanh Thanh nhanh chóng nhìn ra đây là một chiếc BMW, nhưng mà nó không hướng về phía nàng mà chỉ trong chốc lát đã lướt qua bên cạnh nàng, trong khoảng khắc đó, Đường Thanh Thanh cũng đã kịp nhìn rõ mặt mũi của người lái xe, người này nhìn bề ngoài thì chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi.
-Gặp quỷ rồi! – lấy năng lực hiện tại của Đường Thanh Thanh thì chỉ cần liếc qua một cái là đã phát hiện ra thiếu niên này có chút không bình thường, quá nửa là tối qua say rượu chưa tỉnh, sáng sớm nay đã định dậy đi đua xe.
Ý niệm này vừa lóe lên trong đầu Đường Thanh Thanh thì nàng lập tức tăng tốc đuổi theo chiếc xe kia, đương nhiên là tốc độ của nàng không có tăng lên đến mức cao nhất bởi vì nàng biết phía trước 500 mét có một cột đèn đỏ mà lúc này nàng nhìn thấy ở đó vẫn đang đèn đỏ nên nàng không cần thiết phải chạy quá nhanh cũng có thể đuổi kịp chiếc BMW rồi.
Nhưng chỉ vài giây sau thì Đường Thanh Thanh lại đột nhiên biến thành một cái bóng trắng, nhanh như một cơn gió xong lên phía trước, bởi vì nàng đột nhiên phát hiện chiếc xe chết tiệt kia không hề có ý giảm tốc hơn nữa còn đang tăng tốc!
Lúc này ở chỗ gần cột đèn đỏ đang có một cô bé khoảng 10 tuổi đang qua đường, xe hai bên đường đều đang dừng lại chờ hết đèn đỏ, nhưng chính vào lúc này mấy tài xế trong những chiếc xe kia đột nhiên phát ra một trận kinh hô bởi vì bọn họ phát hiện một chiếc BMW đang dùng tốc độ bàn thờ lao tới, chỉ chớp mắt nữa thôi là sẽ tông vào cô bé kia.
Cô bé đột nhiên nhìn thấy có xe đang lao tớ thì lập tức bị dọa tới sắc mặt trắng bệch, chiếc cặp trên tay cũng bụp một cái rơi xuống đất, sau đó thì chiếc BMW cũng lập tức nghiến qua chỗ đó.
-Đê mờ, súc sinh! – một tài xế mắng lớn một tiếng, khởi động xe đang định đuổi theo bởi vì hắn nhìn thấy chiếc BMW kia đã đâm phải người rồi nhưng hoàn toàn không có ý dừng lại.
-Oa…oa.. – đúng lúc này thì một tiếng khóc của bé gái làm tài xế kia ngẩn ra, hắn theo quán tính nhìn sang bên đường thì lập tức đơ mất mấy giây, kia không phải là bé gái vừa rồi sao?
Bé gái kia không hề bị tông?
Tài xế đó lại nhìn xuống đường thì phát hiện trên đường chỉ có chiếc cặp xách bị nghiến bẹp mà không hề thấy bé gái lúc nãy, cũng không hề có bất kì vết máu nào, tuy rằng cảm thấy khó hiểu nhưng hắn vẫn thở phào một hơi, cũng may là cô bé không bị tông phải.
Chỉ là không chỉ tên tài xế đó cảm thấy mê hoặc mà mấy tài xế ở hai bên đường cũng đều cảm thấy vô cùng khó hiểu, tại sao bé gái kia lại đột nhiên xuất hiện ở bên đường chứ?
Đúng lúc mọi người vẫn đang mê hoặc thì một thanh âm cự kì chói tai truyền tới: - két…ét…
Theo âm thanh chói tai đó, mọi người liền phát hiện chiếc BMW kia đã dừng lại, tiếp theo thì mọi người lập lại nghe thấy theo một tiếng kêu đau “á” một cái, chỉ thấy một thiếu niên khoảng 16-17 tuổi từ trong xe bay ra sau đó rơi bụp một cái xuống đất, đồng thời bên cạnh thiếu niên đó cũng xuất hiện một nữ cảnh sát vô cùng xinh đẹp.
-Là Đường Thanh Thanh!
-Bạo lực cảnh hoa đại danh đỉnh đỉnh đó!
-Chẳng trách cô bé kia lại không sao cả, nhất định là do nàng cứu rồi!
-Bạo lực cảnh hoa này cũng thật là lợi hại!

Cả đám người đều khen ngợi không ngớt nhưng mà thiếu niên vừa bị hất văng ra khỏi xe kia lúc này đã lồm cồm bò dậy và hét lớn với Đường Thanh Thanh:
-Ngươi dám đánh ta? Cảnh sát các người dám đánh ta? Ngươi biết bố ta là ai không?
-Nếu ngươi không biết bố mình là ai thì tìm mẹ mình mà hỏi cho rõ ràng! – Đường Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng rồi rút còng tay ra còng thiếu niên kia lại, sau đó một cước đạp hắn dúi xuống đất rồi mới lấy điện thoại ra gọi điện:
-Ta là Đường Thanh Thanh của tổ trọng án, ta vừa mới bắt được một tên gia hỏa lái xe quá tốc độ, bên giao thông các người mau phái người qua tiếp nhận đi.
-Thả ta ra, mau thả lão tử ra, nếu không lão tử…ách! – thiếu niên kia vẫn tiếp tục gào thét làm Đường Thanh Thanh thấy phiền quá lập tức dẫm ngay một cước lên người hắn, sau đó thì hắn lập tức hôn mê luôn.
Mấy người chứng kiến hết toàn bộ sự việc ở đây đều đang ngẩn ra, bạo lực cảnh hoa quả nhiên là danh bất hư truyền, đúng là bạo lực a!
Vài phút sau thì có 2 cảnh sát giao thông được phái tới, Đường Thanh Thanh đem thiếu niên kia giao cho họ xong lập tức đến an ủi cô bé lúc nãy.
Cô bé lúc này rõ ràng là đang rất ủy khuất, vừa lau nước mắt vừa nói:
-Cặp sách của ta bị nghiến hỏng mất rồi…huhu…
-Không sao hết, tỷ tỷ giúp ngươi mua một cái mới. – Đường Thanh Thanh vội vàng an ủi nói.
Tiếp theo thì Đường Thanh Thanh đưa cô bé đi mua cặp sách mới rồi đưa nàng tới trường tìm cô giáo của nàng để cô giáo báo cho gia đình một tiếng, an bài xong mọi việc nàng mới lại từ từ chạy về cục cảnh sát.
Gặp phải việc như thế nên hôm nay Đường Thanh Thanh tới cơ quan hơi muộn, mãi đến hơn 9 giờ nàng mới tới cục cảnh sát.
Đi vào trong cục thì mọi người đều rất khách khí chào hỏi nàng, cho dù tới bây giờ thì nàng vẫn là một cảnh sát bình thường của tổ trọng án nhưng trong cục cảnh sát không ai là không biết nàng không hề tầm thường một chút nào.
Nếu như là hai năm trước thì đại đa số người trong cục đều chỉ coi Đường Thanh Thanh như một cái bình hoa đẹp nhưng chỉ dùng để trang trí, bọn họ khách khí với nàng chẳng qua cũng là vì sợ hãi một người khác mà thôi, mà bây giờ thì mỗi người trong cục cảnh sát đều đã tâm phục khẩu phục Đường Thanh Thanh, trong hai năm qua nàng đã sớm chứng minh được mình chính là cảnh sát xuất sắc nhất trong toàn cục.
Đã từng có lần Đường Thanh Thanh tay không bắt cướp, cũng từng có lần nàng đơn thương độc mã đi cứu con tin hay một mình đối mặt với một đám tội phạm ma túy và đều bắt sống chúng, nhưng mà điều làm những cảnh sát này nể phục Đường Thanh Thanh nhất lại là khoảng hơn một năm trước, dưới một thôn ở cấp dưới phát sinh một vụ chém nhau quy mô lớn.
Vụ chém này có tới mấy trăm người tham gia hơn nữa người tham gia không phải là tội phạm nguy hiểm gì mà đều là người dân thôn quê bình thường, việc như thế này thường rất khó giải quyết, không thể dễ dàng nổ súng, nhưng muốn ngăn cản bọn họ lại rất khó khăn, nếu không cẩn thận thì chính mình cũng sẽ bị vạ lây, lúc đó thậm chí còn có cả cảnh sát bị cuốn vào trong, tình huống hết sức nguy cấp, chính vào lúc đó thì Đường Thanh Thanh giống như một nữ thần giáng thế đột nhiên xuất hiện, chỉ mình nàng đã khống chế được tất cả những người kia, đến cuối cùng thì kết quả là không hề có ai bị thương, vụ án cứ thế kết thúc trong êm đẹp.
Đường Thanh Thanh vừa mới bước vào trong tổ trọng án thì liền có một nữ cảnh sát khác ra nghênh đón, chính là đồng sự của nàng – Vương Duyệt.
-Thanh thanh, cuối cùng thì cô cũng tới rồi, có một tên phạm nhân mới đến tự thú đấy! – Vương Duyệt vừa cười vừa nói.
-Phạm nhân? – Đường Thanh Thanh ngẩn ra:-Duyệt tỷ, phạm nhân nào chứ?
-À, người đó tự xưng là phạm nhân bị cô truy đuổi hai năm trước, nhưng mà hắn không chịu nói mình là ai, chỉ nói muốn nói chuyện với cô, hắn đang ở phòng thẩm vấn số 1 đấy, cô tự mình tới xem đi. – Vương Duyệt nhanh chóng đáp.
Phạm nhân bị truy đuổi hai năm trước?
Đường Thanh Thanh nhất thời có chút mê mang, nàng hình như không hề truy đuổi tên tội phạm nào lâu như vậy a?
Bạn cần đăng nhập để bình luận