Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 626: Chúng ta đang viết giấy nợ quà.

Hai năm trước lúc Long Kiếm chi chiến người của Ám Kiếm bất ngờ dành chiến thắng, thắng lợi đó đã cho Ám Kiếm một thời kì phát triển cực tốt, ai cũng biết là người có công lớn nhất trong chiến thắng đó chính là Đường Kim, còn Ninh Tâm Tĩnh vì đã đánh cược đúng trên người của Đường Kim nên đã được cao tầng của Ám Kiếm trọng dụng.
Sau khi Long Kiếm chi chiến kết thúc thì Ninh Tâm Tĩnh vốn có cơ hội tiến vào cao tầng của Ám Kiếm, mọi người đều biết Kiếm Ngấn rất tín nhiệm Ninh Tâm Tĩnh, rất nhiều người cũng cho rằng Ninh Tâm Tĩnh rất có thể sẽ là người nối nghiệp Kiếm Ngấn, một khi nàng tiến vào vị trí cao tầng trong Ám Kiếm thì quá nửa là sẽ được bồi dưỡng để kế tục Kiếm Ngấn sau này.
Tuy rằng Ninh Tâm Tĩnh tiền đồ vô lượng như thế nhưng mà quyết định của nàng lại làm vô số người cảm thấy ngoài ý muốn, nàng cự tuyệt ra nhập cao tầng của Ám Kiếm mà chỉ xin về lại Ninh Sơn kiến tạo một căn cứ địa chính thức ở Ninh Sơn.
Kiến nghị của nàng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của vô số người, nhưng sau khi Kiếm Ngấn và Ninh Tâm Tĩnh nó chuyện riêng một hồi thì ông đã đồng ý với yêu cầu của Ninh Tâm Tĩnh để nàng quay về Ninh Sơn phụ trách tất cả mọi tình huống ở Ninh Sơn, hơn nữa nàng chỉ cần báo cáo trực tiếp với Kiếm Ngấn mà thôi, xem ra quyền lực thực tế của nàng cũng rất lớn.
Đương nhiên chỉ là xem ra mà thôi, cả người của Ám Kiếm và Tiềm Long đều nghĩ rằng Ninh Tâm Tĩnh đang tự đẩy mình ra rìa, Ninh Sơn dù sao cũng chỉ là một địa phương nhỏ, cho dù thành lập căn cứ địa ở đó thì cũng có thể làm nên trò chống gì chứ? Nếu như là Đường Kim vẫn còn ở Ninh Sơn thì có lẽ còn có chút tác dụng, nhưng bây giờ Đường Kim không ở đó, Ninh Tâm Tĩnh lại muốn quay về thì sợ rằng sau này nàng sẽ không bao giờ tiến vào cao tầng của Ám Kiếm được nữa rồi, bởi vì cao tầng của Ám Kiếm hầu như toàn bộ đều ở kinh thành.
Sự ra đi của Ninh Tâm Tĩnh cũng làm trong nội bội Ám Kiếm xuất hiện rất nhiều lời đồn, có người đồn rằng thực ra giữa Đường Kim và Ninh Tâm Tĩnh còn có một tầng quan hệ mà người ngoài không biết, mà sự biến mất của Đường Kim làm Ninh Tâm Tĩnh tâm ý nguội lạnh cho nên nàng mới muốn rời xa mảnh đất kinh đã mang cho mình nhiều đau thương kia trở về Ninh Sơn để hoài niệm Đường Kim.
Chỉ có Kiếm Ngấn và Ninh Tâm Tĩnh là biết rõ sự việc hoàn toàn không phải như vậy.
Đường Kim biến mất, sống chết không rõ, việc này xác thực làm Ninh Tâm Tĩnh rất đau thương nhưng nàng trở về Ninh Sơn không phải là vì hoài niệm Đường Kim mà là vì nàng hiểu rằng cho dù Đường Kim không ở Ninh Sơn thì Ninh Sơn vẫn là hi vọng lớn nhất để Ám Kiếm quật khởi.
Trong hai năm nay Ninh Tâm Tĩnh dường như không tham dự vào bất cứ việc gì của Ám Kiếm, nàng đem tất cả tâm tư đều đặt trên người bốn tiểu nha đầu Khả Ái Lanh Lợi, nàng tử tổng bộ Ám Kiếm điều tới không ít giáo quan, còn từ ngoài mời về không ít giáo viên để dạy cho bốn tiểu nha đầu đủ các loại tri thức, đương nhiên những người tới đều ở Ninh Sơn không được mấy ngày đã phải rời đi vì họ không còn gì để dạy nữa.
Đến bây giờ thì Ninh Tâm Tĩnh phát hiện đã không tìm nổi giáo viên cho bốn tiểu nha đầu nữa rồi, cũng may là bây giờ chúng cũng không cần người hướng dẫn nữa mà có thể tự mình học thứ muốn học.
Ninh Tâm Tĩnh cũng vì thế mà cảm thấy được an ủi phần nào, chỉ cần đợi mấy đứa nhỏ này lớn một chút thì có thể huấn luyện thực chiến cho chúng, đến lúc đó chúng nhất định sẽ trở thành đặc công xuất sắc nhất thế giới. Ngoài cảm thấy được an ủi ra thì thỉnh thoảng nàng vân cảm thấy nhớ Đường Kim, bởi vì nàng rất rõ ràng nếu như không có Đường Kim đưa cho bốn tỷ muộn này công pháp cường đại thì các nàng sợ rằng vĩnh viễn đều không thể đối kháng được với loại tồn tại như Băng Sương sát thủ, nếu như tương lai chúng trở thành đặc công số một thế giới thì công lao lớn nhất nhất định phải thuộc về Đường Kim.
Mỗi lần đi vào biệt thự, nhìn thấy mấy chữ viết bên ngoài nàng lại không tự giác được mà nhớ về Đường Kim.
-Là ta đã hại chết hắn sao? – trong lòng Ninh Tâm Tĩnh vô cùng buồn bã, còn có cả một chút thương cảm, nàng biết là hắn vì nàng mới chịu ở lại Ám Kiếm để tham gia Long Kiếm chi chiến, nếu như không phải là nàng luôn yêu cầu hắn thì hắn cũng không đến nỗi gặp nguy hiểm.
-Ninh giáo quan! – hai nam nhân tới nghênh đón Ninh Tâm Tĩnh, chính là Triệu Thiết Trụ và Thường Bình, trong mấy người mới năm đó thì trừ bọn họ ra còn có cả Trình Lâm và Ngô Ý cũng ở lại đây, nhưng mà đến giờ cũng chỉ còn 4 người họ ở lại làm trợ thủ cho Ninh Tâm Tĩnh mà thôi, những người khác đều đã đi nơi khác.
Ninh Tâm Tĩnh khẽ gật đầu một cái coi như là chào hỏi sau đó nàng liền đi vào phòng khách, vừa nhìn đã thấy bốn tiểu nha đầu đang ngồi trên sô pha chụm đầu vào nhau.
Hai năm qua đi bốn tiểu nha đầu cũng chẳng lớn lên mấy, có một đoạn thời gian Ninh Tâm Tĩnh từng cho rằng các nàng hấp thụ dinh dưỡng kém nên đã mời bác sĩ tới kiểm tra,nhưng cuối cùng thì phát hiện chỉ số dinh dưỡng của bọn nhỏ hoàn toàn bình thường, còn về phần tại sao chúng lại lớn chậm như thế thì Ninh Tâm Tĩnh chỉ biết đoán là do não bộ bọn chúng phát triển quá mạnh mà thôi.
-Đúng rồi, chúng ta một năm phải có hai ngày sinh nhật, hai năm thì là bốn ngày, mau thêm vào, mau thêm vào!
-Còn có 3 ngày tết dương!
-Hai cái tết âm nữa!
-Hai cái tết nguyên tiêu ( rằm tháng riêng)
-Ngày quốc tế phụ nữ!
-Tết thanh minh…a..cái này không cần ,chúng ta vẫn chưa chết!
-Có cần thêm cả tế trồng cây không?
-Trùng dương tiết nữa!
-Cái đó hình như là dành cho người già!
-Chúng ta 8 tuổi rồi, 4 người gộp lại là 32 tuổi, nữ nhân 32 tuổi thì đã tính là già rồi, thêm vào đi!
-Đừng có quên tết thiếu nhi 1/6 nữa nhé!
Bốn tiểu nha đầu chụm đầu vào nhau không biết là đang thảo luận gì đó, vừa nói chúng vừa cầm bút ghi lại, chúng dùng giấy cuộn để ghi mà lúc này dòng chữ được ghi cũng đã dài vài mét rồi.
Cũng không biết là do chúng quá chú tâm hay không mà lại không hề phát hiện Ninh Tâm Tĩnh đã tiến vào phòng, chỉ có Trình Lâm và Ngô Ý đang đứng bên cạnh là phát hiện ra nàng:
-Ninh giáo quan, cô về rồi.
-Chúng đang chơi trò gì thế? – Ninh Tâm Tĩnh tùy ý hỏi.
Bốn đứa nhỏ này thường hay làm ra những việc cổ quái, đối với điều này thì Ninh Tâm Tĩnh đã quá quen thuộc rồi cho nên thấy bọn chúng như thế nàng cũng không để bụng mà chỉ tùy ý hỏi.
Trình Lâm và Ngô Ý còn chưa kịp đáp thì bốn tiểu nha đầu đã ngảy đầu lên nhìn Ninh Tâm Tĩnh và đồng thanh nói:
- Dì Ninh, chúng ta phải đang chơi đùa mà chúng ta đang viết giấy nợ quà!
-giấy nợ quà? – Ninh Tâm Tĩnh nhất thời không hiểu:
-Đó là thứ gì?
-Chính là quà cha nuôi còn nợ bọn ta đó!
-Không biết hai năm nay cha nuôi trốn ở đâu!
-Bao nhiêu quà còn chưa có tặng cho bọn ta!
-Cho nên chúng ta mới liệt kê ra tờ giấy này!
Mỗi người một câu, cuối cùng chúng đồng thanh nói:
-Đợi một lát chúng ta sẽ đi tìm cha nuôi để đòi bồi thường số quà này!
Bốn tiểu nha đầu hiển nhiên là đang rất hưng phấn còn Ninh Tâm Tĩnh nghe xong một cái thì tâm thần nàng bỗng rung mạnh một cái, nàng thất thanh hô lên:
-Các ngươi nói gì cơ? Cha nuôi? Các người đang nói ai thế?
Bốn tiểu nha đầu đều dùng ánh mắt quái dị nhìn Ninh Tâm Tĩnh, bộ dáng có chút lo lắng nói:
-dì Ninh à, hôm nay ra đường có ai đánh vào đầu gì hả? Nếu không sao dì lại hỏi vấn đề kì quái như thế? Cha nuôi của chúng ta là ai sao dì lại có thể quên được chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận