Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 628: Lại gặp tên vương bát đản này.

-Cũng phải là thường xuyên, chỉ là mỗi tháng lại gặp vài tên gia hỏa hoang tưởng như thế. – Lạc Trần giải thích một câu, sau đó lập tức thề thốt:
-Yên tâm đi, có ta ở đây mấy tên gia hỏa kia sẽ không có cơ hội nào tiếp cận Tần tổng đâu…chức tổng quản hội bảo vệ của ta cũng không phải là bù nhìn.
-Được rồi, đưa ta một cái thẻ thông hành đi, ta phải đi vào. – bây giờ Đường Kim hoàn toàn không muốn nghĩ đến những việc khác, hắn chỉ muốn thật nhanh có thể gặp được Tần Khinh Vũ mà thôi.
-Thẻ thông hành chuyên dụng cần một ít thời gian mới làm được, thẻ thông hành tạm thời lại không thích hợp cho ngươi, hay là ta trực tiếp đưa ngươi vào đi. – Lạc Trần vội vàng đáp.
Đường Kim đối với việc này cũng không để bụng, hắn liền theo Lạc Trần vào bên trong.
-Đó là thang máy chuyên dụng của giám đốc, có thể lên thẳng tầng 19. – Lạc Trần dẫn Đường Kim tới bên cạnh một chiếc thang máy và giới thiệu.
Nhưng đúng vào lúc này một chiếc thang máy bên cạnh bỗng mở ra, một tên nam tử mặc vét đi ra ngoài, nam tử này khoảng ba mươi tuổi, tướng mạo khá ổn cũng tính là khá anh tuấn phong độ, hắn vừa mới xuất hiện thì trong ánh mắt của mấy nữ nhân viên nhìn hắn đều xuát hiện một vài tia dị dạng.
-Đệt! Xúi quẩy, lại gặp phải tên vương bát đản này! – Lạc Trần thầm mắng một câu, rõ ràng là hắn không ưa gì nam nhân kia.
Đường Kim còn chưa có thân phận của nam nhân kia thì hắn đã nhìn về phía này, lúc hắn nhìn thấy Lạc Trần thì trên mặt rõ ràng cũng lộ ra biểu tình không thoải mái, nhưng khi vừa thấy Đường Kim thì ánh mắt hắn bỗng sáng lên:
-Aizz…ngươi, chính là ngươi, ngươi đứng lại đó cho ta, ai cho ngươi đi vào? – nam nhân kia chỉ thẳng vào Đường Kim, một bộ dáng cao cao tại thượng.
Người này vừa nói vừa đi nhanh về phía hai người Đường Kim, không đợi Đường Kim kịp lên tiếng hắn đã quay sáng phía Lạc Trần;
-Lạc Trần, thân làm chủ quản đội bảo an, ngươi làm sao có thể tùy ý đưa người không có thẻ thông hành vào trong? Ngươi muốn dẫn đầu phong trào vi phạm kỉ luật của công ty sao?
-giám đốc Châu, người này không phải là người ngoài, hắn có quyền tự do ra vào mà không cần thẻ. – Lạc Trần tuy rằng rất khó chịu nhưng trước mặt người này hắn vẫn phải tỏ ra khách khí một chút, rõ ràng là rơi vào hạ phong.
-Buồn cười,cho dù là Tần tổng đều cần dùng thẻ thông hành, hắn bằng cái gì mà không cần thẻ chứ? – tên giám đốc Châu kia cười lạnh một tiếng:
-Lạc Trần, lúc ta mới vào công ty không phải ngươi rất là chí công vô tư sao? sao bây giờ lại khác rồi? Hay là ngươi không muốn làm việc ở đây nữa?
-Ta nói hai các người muốn cãi nhau thì sau này lại cãi có được không, đừng có lãng phí thời gian của ta. – Đường Kim cuối cùng cũng hết kiên nhẫn mà lên tiếng.
-Đừng có lãng phí thời gian của ngươi? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Đây là tập đoàn Hoàng Kim, bất luận ngươi là ai thì nơi này cũng không phải là nơi mà ngươi có thể tùy tiện ra vào! – tên giám đốc Châu kia hừ lạnh một tiếng, cuối cùng hắn cũng hướng mũi tên về phía Đường Kim.
Một màn này tất nhiên là lọt vào mắt của vô số người trong đại sảnh, nhưng lúc này mọi người đều chỉ dám đứng ngoài xem chứ không có ai đi lên khuyên ngăn cả, nguyên nhân rất đơn giản, dường như mọi người làm việc trong tòa nhà này đều rất rõ ràng ân oán giữa hai người này.
Tên giám đốc Châu này tên là Châu Văn Đào, hấn vốn là giám đốc của công ty bảo an Hoàng Kim- một công ty con của tập đoàn Hoàng Kim, trên lý luận thì hắn là cấp trên trực tiếp của Lạc Trần, hơn nữa thực ra hai người có quan hệ hợp tác rất mật thiết.
Công ty bảo an Hoàng Kim phân thành hai bộ phận, một bộ phận là phổ thông bảo an, còn một loại khác là vệ sĩ riêng, trên thực tế thì bộ phận thứ hai mới đem lại lợi nhuận nhiều nhất cho công ty, mà Lạc Trần lại vừa đúng là người phụ trách bồi dưỡng vệ sĩ, còn Châu Văn Đào chỉ phụ trách tìm khách hàng mà thôi.
Kỳ thực Châu Văn Đào cũng từng là một người khá giàu chỉ là mấy năm trước hắn bị phá sản, nhưng cho dù đã bị phá sản thì hắn cũng vẫn quen biết không ít người giàu cho nên về phương diện tìm khách hàng thì hắn rất có ưu thế, cũng chính là nói bất luận Lạc Trần hay là Châu Văn Đào đều rất quan trọng đối với côn ty, dường như cả hai đều có một vị thế không thể thay thế được, cho nên cả hai đều không thể làm gì được đối phương.
Đương nhiên đây cũng là vì tên gia hỏa Lạc Trần đã hoàn lương, nếu không thì sợ rằng hắn đã trực tiếp ám sát Châu Văn Đào cmnr.
Mọi người xung quanh đều biết mấy cuộc cãi vã như thế nào sẽ chẳng đi đến đâu cho nên họ cũng tự biết thân biết phận mà không tự tìm phiền phức cho mình.
-Ngươi sai rồi, nươi này vừa hay lại chính là nơi mà ta có thể tùy ý ra vào. – Đường Kim cuối cùng cũng hết cmn kiên nhẫn:
- Thuận tiện ta nói cho ngươi biết bất luận ngươi là ai thì ngươi cũng đã bị đuổi việc, thu xếp hành lí và cút khỏi tập đoàn Hoàng Kim đi!
-Cái gì? – Châu Văn Đào lập tức giống như vừa nghe được chuyện gì buồn cười nhất trên đời, hắn ngửa mặt lên trời cười haha:
-HAHAHA, ta bị đuổi? ngươi đuổi việc ta à? Ngươi là cái thá gì chứ? Đến Tần tổng cũng không dám đuổi việc ta, chỉ bằng ngươi cũng đòi đuổi ta sao? thật đúng là nực cười…hahahaha.
Không chỉ mình Châu Văn Đào cảm thấy buồn cười mà dường như tất cả những người ở đại sảnh lúc này đều cảm thấy nực cười, tên gia hỏa này là ai mà dám đòi đuổi Châu Văn Đào? Hắn cho mình là Tần tổng chắc?
Đương nhiên cũng không phải tất cả mọi người đều cảm thấy nực cười, ví dụ như Lạc Trần, hắn đang dùng một ánh mắt thương hại nhìn Châu Văn Đào, bởi vì hắn biết con đường sự nghiệp của Châu Văn Đào ở tập đoàn Hoàng Kim đến đây là hết rồi, nhất là sau khi hắn nhìn thấy cửa thang máy phía sau mở ra, từ bên trong bước ra một người thì hắn càng tin rằng là Châu Văn Đào xong đời cmnr.
Châu Văn Đào đang cười sảng khoái thì phía sau hắn bỗng truyền tới một thanh âm vô cùng động lòng người nhưng lại có chút lạnh lẽo:
-Châu Văn Đào, ngươi bị đuổi rồi!
Tiếng cười lớn phút chốc vụt tắt, Châu Văn Đào giống như bị người khác bóp chặt cổ họng,hắn quay phắt lại nhìn thẳng vào nữ tử xinh đẹp quý phái kia, có chút không tin vào tai mình:
-Tần tổng, cô nói gì vậy?
Tất cả mọi người trong đại sảnh đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nữ tử vừa xuất hiện kia, ai cũng biết nữ tử thanh nhã quý phái này chính là tổng giám đốc của tập đoàn Hoàng Kim, hơn nữa nàng còn có danh xưng Thiên Nam đệ nhất mỹ nữ, vài giây trước lúc nghe Đường Kim muốn đuổi việc Châu Văn Đào thì mọi người còn cảm thấy buồn cười nhưng mà lúc Tần Khinh Vũ đích thân nói ra thì đây tuyệt tối là việc không buồn cười chút nào.
Tần Khinh Vũ không thèm để ý tới Châu Văn Đào mà chỉ nhìn Đường Kim, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng nổi lên một nụ cười động nhân tâm, lúc này Đường Kim cũng đang nhìn Tần Khinh Vũ, hoặc là nói lúc này đây trong mắt hắn, cả thế giới của hắn chỉ còn lại mình Tần Khinh Vũ mà thôi.
Hai năm phân li, lần này gặp lại nàng Đường Kim vẫn có cảm giác như lần đầu gặp nàng vậy, nàng vẫn xinh đẹp tao nhã, vẫn cao quý thoát tục, vẫn khuyến rũ gợi cảm, vẫn cho hắn một cảm giác kinh diễm như xưa, lúc này đây Đường Kim đang có một xung động rất mãnh liệt, hắn chỉ muốn lập tức nhào lên mà ôm nàng vào lòng.
Nhưng cuối cùng Đường Kim không có làm như thế, hắn hít một hơi thật sâu rồi cố tỏ ra bình thường, trên mặt nở một nụ cười xán lạn:
-Khinh Vũ tỷ tỷ, ta trở về rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận