Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 632: ta cũng không quen biết các người.

-Vấn đề của cậu à? Rất nhiều đấy, một hai câu không thể nói hết được, nhưng mà vấn đề căn bản nhất là… - Đường Kim nghiêm túc nhìn Trương Tiểu Bàn, nói đến đây hắn cố ý dừng lại một cái rồi đột nhiên phun ra một câu:
-Cậu không có đẹp trai bằng ta…mu..hahaha…
Trương Tiểu Bàn vốn đang nghiêm túc lắng nghe thì Đường Kim lại phun ra một câu như thế làm hắn xút nữa thì ngã xấp mặt xuống bàn, anh bạn này tuyệt đối là cố ý đả kích hắn mà.
- được rồi anh bạn, ta thừa nhận là không có đẹp trai bằng cậu, nhưng mà cậu có biện pháp nào để làm cho Vương Cầm muốn bỏ mình cũng không được không?
-Cậu thực sự cần biện pháp? – Đường Kim hỏi.
-Đương nhiên là cần, ta nói anh bạn này, ta có thể tìm được bạn gái như Vương Cầm đã không dễ dàng rồi, nếu nàng mà đá ta thì sợ rằng ta sẽ chẳng thể tìm được ai ngon hơn đâu. – Trương Tiểu Bàn rõ ràng là rất coi trọng Vương Cầm.
-Ờ, vậy được, ta bày cho cậu một cách, bây giờ ra khỏi lớp ngay, lập tức đi tỉnh thành tìm nàng, tặng nàng một bó hoa, tối nay cùng nàng đi thuê phòng. – Đường Kim không nhanh không chậm nói.
-Ặc, anh bạn, đi tỉnh thành ngay bây giờ á? – Trương Tiểu Bàn ngẩn ra.
Đường Kim gật đầu:
-Không sai, chính là bây giờ!
-Cái này…thực sự được sao? – Trương Tiểu Bàn có chút không tin lắm.
-Đương nhiên là được. – Đường Kim tự tin đáp.
-Cái này.. – Trương Tiểu Bàn do dự một lát rồi cắn răng nói:
-Được! Anh bạn, ta lại nghe cậu thêm một lần, lúc đầu cũng nhờ nghe lời cậu mà ta tán được Vương Cầm, bây giờ nghe cậu thêm lần nữa vậy!
-Mau đi đi, bây giờ xuất phát thì hai người vừa đúng có thể ăn tối cùng nhau. – Đường Kim phất tay.
Trương Tiểu Bàn gật đầu rồi lập tứng đứng dậy đi ra ngoài.
Đường Kim lắc đầu cảm khái:
-Trương Tiểu Bàn đúng thật là dễ lừa a.
Trong lớp yên lặng lạ thường, mấy chục cặp mắt đều nhìn chằm chằm vào Đường Kim giống như nhìn một quái thai, hai năm không gặp nên họ đều cảm thấy Đường Kim khá là lạ lẫm, trên thực tế thì ngày trước bọn họ cũng không quen thuộc lắm với Đường Kim, cả lớp cũng chỉ có vài người quen thân với Đường Kim mà thôi.
-Ách, cái đó…chào mọi người a, ta là Đường Kim, các người quên ta rồi à? – Đường Kim hướng về phía một người cười cười:
-Ờ, không sao cả, thực ra ta cũng không quen biết mọi người.
Không có ai lên tiếng, chỉ có vài người trong lòng thầm mắng Đường Kim, con hàng này chưa từng làm quen với mọi người a!
Buổi chiều hôm đó Đường Kim đều ngồi im trong lớp, bị nhốt trong Thiên Đạo Tiên Cảnh hai năm, trong hai năm đó ngày nào tinh thần hắn cũng rất là căng thẳng, bây giờ cuối cùng cũng có thể ra ngoài, hắn thực ra chỉ muốn thả lỏng một chút, hàng ngày thử sống một cuộc sống bình thường, cũng chính vì như thế hắn mới tính thử làm một học sinh phổ thông, sống một cuộc sống mà một học sinh phổ thông nên sống, ít nhất là bây giờ tạm thời hắn sẽ không đi kinh thành liều mạng với mấy tên gia hỏa ở Tiềm Long kia.
Buổi chiều có ba tiết học nhưng không một giáo viên nào nhận ra Đường Kim, mấy giáo viên này đều quen với việc bàn cuối cùng khuyết một chỗ ngồi, bây giờ bàn cuối đúng là vẫn đang khuyết một chỗ vì Trương Tiểu Bàn vừa cúp học, bọn họ căn bản là không nhìn ra điều gì khác thường, chỉ là trên diễn đàn bỗng nổi lên một topic nói rằng Đường Kim đang ngồi học trên lớp, điều này làm không ít người đi qua cửa lớp hắn đều nhìn vào trong lớp liếc qua Đường Kim một cái.
Tiếng chuông tan học vang lên, Đường Kim đứng dậy rời khỏi phòng học,hắn thì thầm:
-Lên lớp đúng là nhàm chán, ta quả nhiên là không thích hợp làm học sinh gương mẫu.
… Lớp 12a1.
Tần Thủy Dao và Trương Ni vẫn là bạn cùng bàn, nghe được tiếng chuông tan học, Trương Ni nói với Tần Thủy Dao:
-Ai da, Tần Thủy Dao, chúng ta ra ngoài ăn bát mì đi, dạo này ngày nào cũng ăn cơm căng tin đến phát ngán rồi.
-Hôm khá đi, hôm nay mình phải về nhà ăn cơm rồi. – Tần Thủy Dao đáp, nàng dường như có chút không cao hứng.
-Về nhà ăn cơm là việc tốt, sao mặt cậu trông có vẻ không vui thế? – Trương Ni có chút kì quái hỏi:
-Mẹ cậu làm đồ ăn phải nói là rất tuyệt a.
-Ăn cơm cùng mẹ tất nhiên là tốt rồi, nhưng mà có thêm tên Đường Kim chết tiệt đó, mình mới không muốn về nhà ăn cơm cùng hắn. – Tần Thủy Dao hừ lạnh một tiếng.
-Đường Kim? – Trương Ni ngẩn ra, đã gần hai năm nàng không nghe được cái tên này từ miệng Tần Thủy Dao rồi:
-Ai da, hắn thực sự trở về rồi sao?
-Mẹ mình nói là hắn trở về rồi, dù sao thì mình cũng chưa gặp qua hắn. – Tần Thủy Dao có chút bất mãn:
-Tên sắc lang chết tiệt đó chết được thì càng tốt, mình đang muốn được giải thoát đây!
-Tần Thủy Dao, mình nhớ là lúc hắn mất tích cậu hình như cũng rất lo lắng a, lúc đó có người nói hắn chết rồi làm cậu rất bực mình a, bây giờ làm sao lại quay ra mong hắn chết rồi? – Trương Ni có chút kì quái hỏi.
Không đợi Tần Thủy Dao kịp trả lời, Trương Ni đột nhiên như hiểu ra gì đó:
-À, mình biết rồi nhé, có phải là do Đường Kim đến bây giờ vẫn chưa đi tìm cậu không?
-mình mới không cần tên sắc lang đó quan tâm, hắn chết ở bên ngoài thì càng tốt! – Tần Thủy Dao tức giận nói.
-Cô bé ngốc, cô không biết là nói xấu sau lưng là hành vi thiếu đạo đức không hả? – một thanh âm không vui truyền tới, theo thanh âm đó thì một nam sinh xuất hiện trước cửa lớp.
-Wa…Đường Kim, thực sự là ngươi? – Tần Thủy Dao còn chưa kịp lên tiếng thì Trương Ni đã khoa trương hô lên.
-Ai thèm nói xấu sau lưng ngươi chứ? – Tần Thủy Dao trợn mắt nhìn Đường Kim, hờn dỗi hừ một tiếng:
-Bây giờ ngươi ở đây nhưng ta vẫn nói trước mặt ngươi đấy, sao ngươi không chết ở bên ngoài đi cơ chứ!
-Nữ nhân vì yêu mà sinh hận quả thực quá đáng sợ a! – Đường Kim cảm khái một câu, sau đó đột nhiên như phát hiện ra một đại lục mới:
-Ý, Cô bé ngốc, hai năm không gặp cô cũng xinh lên một chút đó chứ!
-Nói thừa! – Tần Thủy Dao nghe được lời này rõ ràng tâm tình nàng đã tốt hơn một chút.
Nhưng mà tiếp theo Đường Kim lại chốt ngay một câu:
-Đáng tiếc là vẫn kém Khinh Vũ tỷ tỷ càng ngày càng xa.
-Ngươi… - Tần Thủy Dao lập tức tức xì khói:
-Đường Kim chết tiệt, sao ngươi không đi chết đi?
-Nếu như người đẹp trai như ta mà chết thì vô số mỹ nữ sẽ điên cuồng, đến lúc đó thế giới sẽ đại loạn mất, cho nên vì nền hòa bình thế giới, ta nhất định phải sống tiếp a! – Đường Kim làm ra một bộ dáng vì nhân dân quên mình:
-Ta đúng là một soái ca vĩ đại!
-Cuối cùng ta cũng biết vì sao mà ngươi chưa chết rồi. – Tần Thủy Dao nhìn Đường Kim:
-Bởi vì da mặt ngươi quá dày, Diêm Vương cũng không muốn nhìn thấy ngươi nên đã đem ngươi trả về rồi!
-Sai rồi, Diêm Vương là do thấy ta quá đẹp trai, nếu như ta mà xuống đó thì cái ghế của hắn sợ rằng sẽ giữ không được nữa. – Đường Kim lắc đầu, sau đó lái sang chuyện khác:
-Cô bé ngốc, đừng lãng phí thì giờ cãi nhau nữa, mau về nhà ăn cơm thôi, Khinh Vũ tỷ tỷ đang đợi chúng ta đó!
-Ăn, ngươi chỉ biết có ăn, tối nay cho ngươi bội thực mà chết! – Tần Thủy Dao trợn mắt nhìn Đường Kim một cái sau đó thở phì phì chạy ra khỏi phòng học.
Bội thực?
Đường Kim thầm nghĩ trong lòng, sợ rằng mình có ăn luôn cả Khinh Vũ tỷ tỷ thì cũng không thể bội thực được a!
Chỉ tiếc là ăn thịt Khinh Vũ tỷ tỷ chỉ là mộng tưởng của hắn, tạm thời không có cách nào làm được cả, bây giờ cùng lắm hắn chỉ có thể ăn cơm nàng nấu mà thôi.
Đường Kim đang chuẩn bị đuổi theo Tần Thủy Dao thì phía sau bỗng có một âm thanh dụt dè vang lên:
-Đường Tinh ca!
Bạn cần đăng nhập để bình luận