Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 634: Ngươi đúng là tai tinh.

-Đường Kim chết tiệt, tên sắc lang nhà ngươi dám phi lễ ta! – Tần Thủy Dao lại xông thẳng về phía Đường Kim, cánh tay hồng hào của nàng không ngừng hướng về phía mặt Đường Kim, dường như làm muốn đánh vào mũi hắn vậy.
-Haiz.. Cô bé ngốc, quen thì quen nhưng cô đừng có vu oan cho ta nhé, ta phi lễ cô lúc nào? – Đường Kim vừa nhẹ nhành tránh thoát cánh tay của Tần Thủy Dao vừa nói:
- thời đại này nam nữ bình đẳng, cô có thể đánh ta sao ta lại không thể đánh cô chứ? Cô muốn đánh vào mặt ta, ta chỉ là đánh mông cô một cái thôi, sao lại thành phi lễ rồi? Lại nói hình như cô còn là vị hôn thê của ta đó, đừng nói là đánh mông cô, cho dù là sờ mông cô thì thế nào? Thân làm vị hôn phu mà một chút quyền lợi cũng không có sao?
-quyền lợi cái đầu nhà ngươi! – Tần Thủy Dao phát hiện mình vẫn không thể nào đánh trúng Đường Kim, cuối cùng nàng cũng phải từ bỏ ý công kích, nàng phẫn hận nhìn hắn một cái:
-Đồ sắc lang chết tiệt, ngươi cứ đợi đấy, nhất định sẽ có một ngày ta sẽ cho ngươi ăn đòn!
Chỉ lưu lại một câu nói bực tức như thế, Tần Thủy Dao lập tức phi xuống núi.
-Cảm giác cũng không tồi a! – Đường Kim xoa xoa tay tự nói thầm một câu, sau đó lập tức đuổi theo Tần Thủy Dao.
Vài phút sau, tại biệt thự của Tần gia.
Tần Thủy Dao và Đường Kim một trước một sau đi vào phòng khách. Tần Thủy Dao hô lên một câu:
-Mama, ta về rồi.
Tần Khinh Vũ rất nhanh đã từ trong nhà bếp đi ra, thấy Đường Kim và Tần Thủy Dao đều có mặt, trên mặt nàng lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ:
-Dao Dao, Đường Kim, các ngươi đều về rồi, hai đứa cứ nói chuyện đi, mười phút nữa là có thể ăn cơm rồi.
Tần Khinh Vũ lại quay vào phòng bếp, còn Đường Kim thì đi lên lầu, vào phòng ngủ của mình, căn phòng này bài trí vẫn giống như hai năm trước nhưng có đều là chăn ga đã được thay mới, chắc là do Tần Khinh Vũ sau khi biết tin hắn quay về nên đã thay cho hắn.
-Này, hai năm qua ngươi trốn ở đâu thế? – Tần Thủy Dao cũng đi theo Đường Kim, nàng có chút tò mò hỏi.
-Trong vòng tay. – Đường Kim tùy ý đáp.
-trong vòng tay? – Tần Thủy Dao ngẩn ra:
-Này, cả hai năm ngươi đều ở trong đó hả? Vậy tại sao không ra ngoài? Ngươi không phải là ở trong đó hú hí với nữ nhân nào không nỡ ra ngoài luôn hả?
-Ta đúng là ở trong đó cùng với một nữ nhân nhưng mà có tòm tem được tí nào đâu, ta còn suýt nữa biết thành quỷ ấy. – Đường Kim lười biếng đáp:
-Cô bé ngốc, cô đừng hỏi nữa, chuyện này nhất thời cũng khó mà giải thích rõ ràng được, dù sao thì nếu ta có thể ra ngoài thì đã sớm ra rồi, nếu không cô cho rằng ai muốn ở yên một chỗ hai năm trời chứ? Cái này có khác gì ngồi tù đâu, thậm chí còn buồn chán hơn cả ngồi tù ấy.
Đối với Đường Kim mà nói thì hai năm vừa rồi hoàn toàn không phải là kí ức đẹp đẽ gì, cho nên hắn không muốn nhắc lại việc này chút nào, hắn rất nhanh đã lái sang chuyện khác:
-Phải rồi, Cô bé ngốc, hai năm nay cô có gặp phiền phức gì không?
ổ ầ ế-Vẫn ổn, cho nên ta mới nói ngươi đúng là tai tinh ( ngôi sao tai họa) mà. – Tần Thủy Dao khẽ hừ một tiếng:
-Lúc trước ngươi chưa tới Ninh Sơn thì chúng ta đều rất ổn, ngươi vừa tới thì xảy ra đủ thứ chuyện, sau đó ngươi vừa đi thì mọi chuyện lại lắng xuống, bây giờ ngươi quay về rồi, không biết còn bao nhiêu phiền phức chuẩn bị tìm tới đây.
-Ờ, quá đẹp trai cũng là một loại tai họa a, giống như hồng nhan họa thủy vậy..hehe.. – Đường Kim giả vờ nghiêm túc nói.
Tần Thủy Dao chỉ biết cạn lời trợn mắt nhìn Đường Kim, hai năm không gặp da mặt của tên gia hỏa này đúng là càng ngày càng dày.
Đường Kim vươn vai một cái rồi trực tiếp ngả lưng ra giường thầm nhủ một câu:
-Đã lâu rồi không ngủ trêm một chiếc giường thoải mái như thế này.
Trên thực tế Đường Kim cũng đã rất lâu không ngủ một giấc ngon nghẻ rồi, mấy ngày này hắn cơ bản không có ngủ chút nào cả, tối hôm nay hắn phải ngủ một giấc thật ngon mới được.
Bữa tối khá là phong phú, vẫn là mùi vị như trong kí ức, trù nghệ của Tần Khinh Vũ vẫn tốt như thế, cả bàn đầy thức ăn đều bị Đường Kim tiêu diệt sạch sẽ, không chừa lại một chút canh hay một hạt cơm, ăn tối xong Tần Khinh Vũ cũng không hỏi hai năm qua Đường Kim đã xảy ra chuyện gì mà chỉ nhắc nhở hắn nghỉ ngơi sớm một chút.
Thế là Đường Kim thực sự đi ngủ sớm luôn, một giấc ngủ rất yên bình, mãi đến sáng hôm sau mới bị Tần Thủy Dao đánh thức.
Đợi Đường Kim thức dậy và đánh răng rửa mặt xong thì hắn mới phát hiện trên bàn ăn chỉ có mình Tần Thủy Dao, Đường Kim nhịn không được hỏi:
-Cô bé ngốc, Khinh Vũ tỷ tỷ đâu rồi?
-Mẹ ta đi làm rồi! – Tần Thủy Dao lườm Đường Kim một cái:
-Nhanh ăn sáng đi, sắp muộn học rồi đấy.
-Đi làm? Bây giờ mới 6 giờ mà? – Đường Kim thực sự cảm thấy rất buồn bực, lâu lắm mới có cơ hội gặp lại Khinh Vũ tỷ tỷ, không thể cứ như vậy mà kết thúc được a, hắn còn chưa kịp nói với nàng được mấy câu.
-Mẹ ta ngày nào cũng đi làm sớm như thế, công ty rất nhiều việc. – Tần Thủy Dao giải thích một câu.
Đường Kim càng buồn bực hơn, sớm biết như vậy thì tốt qua hắn đã không đi ngủ sớm như thế, càng làm hắn cảm thấy bối rối là không biết có phải Khinh Vũ tỷ tỷ cố ý giữ khoảng cách với hắn không nữa? Hoặc là nàng cố ý sáng tạo thêm cơ hội cho hắn và Tần Thủy Dao?
Nghĩ tới đây Đường Kim càn thấy khả năng thứ hai có vẻ hợp lí hơn, mà nếu như thế thì hắn cũng không cần phải quá buồn bực vì trước giờ Khinh Vũ tỷ tỷ luôn cố gắng nghĩ cách để cho hắn và Tần Thủy Dao thân thiết hơn.
Nghĩ vậy Đường Kim lập tức cùng Tần Thủy Dao ăn sáng rồi cùng nàng đi học. Tần Thủy Dao đã mười tám tuổi nên đã có bằng lái xe, hôm nay nàng lái chiếc Porsche ngày trước của Tần Khinh Vũ, còn Tần Khinh Vũ đã đổi xe mới rồi.
-Cô bé ngốc, trình độ lái xe của cô hình như không ăn thua a! – sau khi xuống xe, Đường Kim lập tức đả kích Tần Thủy Dao một câu.
-Ta lười để ý tới ngươi, ngươi đừng có ngồi xe của ta nữa là được! – Tần Thủy Dao khẽ hừ một tiếng, mặc kệ Đường Kim, nàng tự mình đi vào trường.
Đường Kim bắt đầu do dự, vừa mới sáng sớm lẽ nào hắn lại phải lên phòng học sao?
-Ta là Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu xinh đẹp… - thanh âm vô cùng êm tai phút chốc đánhtan sự do dự của Đường Kim, thanh âm này nhất thời làm Đường Kim ngạc nghiên không thôi, hình như là tiếng hát của tiểu nha đầu? tuy rằng nàng hát rất hay nhưng hình như nàng đang ở kinh thành a?
Ngẩn ra vài giây sau đó Đường Kim mới kịp phản ứng lại, đây hóa ra là tiếng chuông điện thoại của hắn, chính là chiếc điện thoại mà hôm qua hắn lấy từ chỗ Hiểu Hiểu.
Đường Kim cầm điện thoại lên, trên màn hình xuất hiện một cái tên, bên cạnh cái tên đó còn có vài dòng chữ nhỏ, đây là một trong những công năng mới của chiếc điện thoại này, bất kể là gọi cho ai hay ai gọi đến thì nó cũng có thể lập tức hiển thị danh tính cũng như tư liệu của đầu dây bên kia.
-Lưu Đan, thành viên của Đồ Long tiểu tổ, trước mắt đang ở thành phố Lạc Bắc thuộc tỉnh Thiên Nguyên. – nhìn mấy chữ xuất hiện trên màn hình, Đường Kim nhất thời ngẩn ra, bởi vì hắn vốn cho rằng người gọi điện thoại cho hắn phải là người hắn rất quen thân, còn Lưu Đan thì từng là đồng sự với hắn, đã từng cùng hắn đi làm nhiệm vụ nhưng hình như hai người cũng không quá quen thuộc a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận