Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 652: Lẽ nào ta cần phải giảm béo sao?

Không chỉ mình Dương Tiến Tài cảm thấy ủy khuất mà trừ Đường Kim và Đường Thanh Thanh ra thì những người khác đều cảm thấy rất khó hiểu, việc này quá không hợp lý đi.
Chỉ là Kiều thị trưởng căn bản không thèm trả lời Dương Tiến Tài mà chi nhìn Đường Kim cười ôn hòa:
-Đường Kim, đã lâu không gặp cậu vẫn ổn ha?
-Ta đương nhiên là ổn rồi, ngược lại là ông nhìn thấy ta thì không biết có từ ổn biến thành không ổn hay không thôi? – Đường Kim lười biếng nói.
-Đường Kim, chắc cậu phải rõ ràng là trên phương diện cá nhân thì bất luận là hai năm trước hay là hiện tại thì ta đều hi vọng cậu sẽ không có chuyện gì. – Kiều thị trưởng khẽ cảm khái một câu:
-Cậu có thể bình an trở về, ta tất nhiên là rất vui rồi, đặc biệt là cảm thấy cao hứng thay cho An An, nàng cuối cùng cũng không có đợi không công hai năm.
Vị Kiều thị trưởng này tất nhiên là Kiều Gia Đạt, hai năm trước, lúc Đường Kim mất tích hắn mới là thị trưởng kiêm chức nhưng bây giờ hắn đã chính thức ngồi vào cái ghế thị trưởng rồi.
-ngươi có cao hứng hay không thì liên quan gì tới ta, chỉ cần Thất tiên nữ vui vẻ là được rồi. – Đường Kim không nhanh không chậm nói:
-Lại nói nữa, ta nghĩ là Thất tiên nữ cũng không cần ông phải cao hứng thay cho nàng, dù sao thì nàng cũng đã không còn quan hệ gì với Kiều gia các người rồi.
-Đường Kim, chuyện quá khứ, qua rồi thì để nó qua đi, thực ra Kiều gia vẫn luôn hy vọng An An có thể về nhà. – Kiều Gia Đạt khẽ than nhẹ một tiếng:
-Nếu như ngươi nguyện ý thì xin nói với An An một câu, chúng ta đều đang hy vọng Tết năm nay nàng có thể về nhà ăn tết.
-Lời này vẫn là ông tự mình nói đi. – Đường Kim ngáp dài một cái:
-Bây giờ ta trước tiên vẫn là nên giáo huấn mấy tên gia hỏa không có mắt này đã.
Vừa dứt lời thì Đường Kim đột nhiên đạp ra một cước, vừa chuẩn đạp ngay vào đũng quần Trần tiên sinh kia, đáng thương cho Trần tiên sinh chỉ kịp hét lên thảm thiết rồi lăn đùng đùng ra đất, đau đến co rúng người lại.
Dám đánh chủ ý lên người Thanh tỷ của ta, không cho ngươi thành thái giám thì đúng là ta phải xin lỗi cuộc đời này rồi. – Đường Kim lẩm bẩm một câu rồi lại xuất thêm vài cước nữa đạp mấy tên tới cùng Trần tiên sinh kia ngã xuống đất, cuối cùng thì hắn xút bay Dương Tiến Tài rồi mới lắc mình đến bên cạnh Đường Thanh Thanh nói:
-Thanh tỷ, chúng ta đi thôi.
Đường Kim thản nhiên ôm Đường Thanh Thanh rời đi, thanh âm của Kiều Gia Đạt từ phía sau truyền tới:
-Đường Kim, nếu như cậu thực sự muốn An An vui vẻ thì cậu nên khuyên nó về nhà, bởi vì trong lòng nó lúc nào cũng hi vọng có thể trở về nhà.
Đường Kim không thèm để ý tới hắn, rất nhanh đã cùng Đường Thanh Thanh biến mất trong tầm mắt của mọi người, chỉ để lại một đám người đang kinh thán, tên gia hỏa này rốt cục là ai vậy?
Lúc bọn họ mới phát hiện ra Đường Kim quen biết Kiều Gia Đạt thì họ đã khá kinh ngạc rồi, nhưng mà sau đó bọn họ từ trong cuộc đối thoại của hai người nghe ra được tên gia hỏa tên Đường Kim này không hề đem Kiều thị trưởng đặt vào mắt, đến cuối cùng hắn còn đánh ngã mấy người trước mặt Kiều thị trưởng, đến cả Dương cục trưởng cũng bị ăn đạp, tên này phải trâu bò đến mức độ như thế nào mới làm được như thế chứ?
Chỉ có hai bảo vệ khách sạn kia là đang nhỏ giọng nghị luận.
-cái tên Đường Kim này nghe quen quen a. – tên thứ nhất nói.
-Ta cũng thấy quen quen, hình như nghe người ta nói qua. – tên thứ hai khẽ gật dầu.
-Nhưng mà hình như ta chưa có gặp qua hắn. – tên thứ nhất cảm thấy có chút mê hoặc.
-Ta cũng chưa gặp qua.
-Kệ đi, không cần quản đâu, việc này chắc không có quan hệ gì với chúng ta.
… Kiều Gia Đạt vẫn đứng trước cửa khách sạn, trên mặt lộ ra vẻ cổ quá, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Đường Kim lại quay về phòng học lớp 12a4, lúc này Trương Tiểu Bàn vẫn chưa quay lại cho nên cả buổi chiều Đường Kim ngồi ở cuối lớp nhưng giáo viên vẫn không hề phát hiện ra trong lớp nhiều thêm một học sinh mới.
Đường Kim ngồi được hai tiết thì chán quá mà bắt ddaafua nằm gục xuống bàn ngủ, không có biện pháp, ai bảo hắn hẹn với Đường Thanh Thanh là đón hắn ở cổng trường chứ, nếu không thì hắn đâu phải đợi ở chỗ này.
Nhưng mà đối với việc tối nay có thể tới nhà Đường Thanh Thanh, Đường Kim vẫn khá là chờ mong, bởi vì hắn nghĩ là nói không chừng tối nay hắn có thể… hehehe…
Đường Kim đang nằm gục ra bàn ngủ ngon lành thì đột nhiên có tiếng gõ bàn, đồng thời một thanh âm êm tai nhưng có chút nghiêm túc truyền vào tai hắn:-Trương Lỗi, lên lớp không được ngủ gật.
-Đường Kim không nhịn được ngẩng đầu lên thì liền thấy một gương mặt vừa xinh đẹp vừa quen thuộc, hắn lập tức buồn bực nói:
-Cô giáo Tô, lẽ nào ta cần phải giảm béo sao?
Vừa rồi Tô Vân Phi đã nhận nhầm Đường Kim thành Trương Tiểu Bàn, hai năm qua Tô Vân Phi vẫn xinh đẹp như thế, hơn nữa nàng càn thêm thành thục và mị lực hơn.
Đôi môi xinh đẹp đỏ mọng của Tô Vân Phi lập tức biến thành hình chữ O, nàng kinh ngạc nhìn Đường Kim, mãi đến một phút sau nàng mới dùng một thanh âm đầy kinh ngạc nói:
-Em… em là Đường Kim?
-Cô giáo Tô, tuy rằng hai năm nay ta đã đẹp trai hơn trước rất nhiều nhưng mà hình như ta không có béo lên a? – Đường Kim nghiêm túc hỏi:
-Nam nhân đẹp trai như ta sao có thể giống Trương Tiểu Bàn được chứ?
-Ách… cái này, em đúng là không giống Trương Lỗi, chỉ là cô không nghĩ tới em sẽ tới lớp. – Tô Vân Phi cuối cùng cũng phát hiện ra là mình đã nhầm Đường Kim với Trương Tiểu Bàn, nàng lập tức giải thích một câu rồi thấp giọng nói:
-Đường Kim, bây giờ em có thời gian không? Đến phòng làm việc của cô nói chuyện một lát.
-Bây giờ? – Đường Kim nhìn đồng hồ rồi lắc đầu:
-Cô giáo Tô, bây giờ ta thực sự không có thời gian, lát nữa còn phải tới nhà tỷ tỷ ăn cơm nữa, hay là ngày mai ta tới tìm cô nhé?
-Vậy được, để lần sau đi. – Tô Vân Phi gật đầu rồi đi ra ngoài lớp.
Nhìn bóng lưng của Tô Vân Phi, Đường Kim thì thầm một câu:
-Hỏng rồi, hình như mình từng đáp ứng với nàng là đến kì học cuối cùng của lớp 12 sẽ học tiếng Anh, hình như sắp tới kì học cuối rồi thì phải.
Lúc đầu Đường Kim chỉ muốn qua loa cho xong chuyện, ai người bây giờ hắn mới phát hiện muốn lừa dối Tô Vân Phi cũng thật không dễ dàng, lúc đầu hắn từng nói là trừ khi hắn không còn ở trên thế giới này nữa, nếu không thì hắn nhất định sẽ học, lúc đó thì hắn còn có thể trốn vào trong Thiên Đạo Tiên Cảnh, nhưng bây giờ thì hắn thà đi học tiếng anh còn hơn là trốn vào trong đó.
-Nói không chừng Cô giáo Tô đã quên chuyện này rồi cũng nên, ờ… như vậy thì ta sẽ không cần phải học nữa. – Đường Kim tự an ủi mình một câu, lúc này tiếng chuông tan học cũng vang lên, hắn vội vàng ra khỏi lớp rồi đi thẳng về phía cổng trường.
Đường Thanh Thanh đang đứng ở một bên cổng trường, bên cạnh nàng còn có một chiếc xe đạp điện màu xanh nhìn khá là bắt mắt.
-Thanh tỷ, chiếc xe này bảo dưỡng không tệ a, hai năm rồi vẫn còn mới như thế. – Đường Kim đi tới bên cạnh Đường Thanh Thanh cười hì hì nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận