Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 662: Ngươi nhất định sẽ chết.

Đường Kim đột nhiên quát lớn một tiếng làm tất cả mọi người đều ngẩn ra, thậm trí đến cả Diệp Tử Vận đang ở bên cạnh hắn cũng cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng mà lúc này mọi người vẫn lập tức yên tĩnh, đồng thời dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Đường Kim.
Đường Kim bày ra một bộ dáng định thần lắng nghe, sau đó từ từ bước lên phía trước vài bước, dùng lại, lại nghe một chút, rồi lại bước lên phía trước, sau đó lại dừng lại nghe ngóng… cuối cùng hắn đột nhiên nhanh chóng chạy về phía một hướng, mạnh mẽ lật ngược một cái bàn lên, sau đó mọi người liền nhìn thấy một dòng số màu đỏ đang nhấp nháy.
-Đó là…
-Bom hẹn giờ?
-A…!
Vài tiếng hét thất thanh vang lên, Đường Kim nhất thời thở ra một hơi:
-Phù, cuối cùng cũng tìm ra, mọi người không cần phải hoảng sợ, vẫn còn mười lăm phút nữa, đủ cho tất cả mọi người rời đi.
Nói đến đây, Đường Kim lại đưa mắt nhìn mọi người một cái:
-Ách, cái đó, thật xin lỗi, hình như là do ta liên lụy mọi người rồi, ta và Tử Vận đi đây, mọi người cũng giải tán đi!
Đường Kim vội vã đi ra cửa sau đó liền ôm Diệp Tử Vận rời đi, những người khác cũng không dám chậm chễ mà lập tức rời đi, chỉ là trong lòng mỗi người đều ghi nhớ một chuyện, đó chính là vị trí của quả bom hẹn giờ kia rất gần với vị trí của Hứa Phiêu Phiêu lúc trước.
-Đám nữ nhân của Hứa gia đúng là không hậu đạo! – Đường Kim ít người đã bắt đầu ghi hận ba tỷ muội của Hứa gia và chồng họ, cũng khó trách mọi người lại tức giận như thế, Hứa gia và Đường Kim có thù, Hứa gia muốn giết Diệp Tử Vận cũng là điều bình thường, nhưng mà đặt bom hẹn giờ ở đây là có ý gì chứ? Lẽ nào muốn bọn họ cũng bị nổ chết sao?
Trong mắt bọn họ thì Đường Kim mới là người hậu đạo, nhưng mà lúc này thì người tốt trong mắt bọn họ đang ôm Diệp Tử Vận đi ra khỏi khách sạn.
-Nhạc Minh Huy thực sự gọi điện uy hiếp chàng sao? – Diệp Tử Vận nhẹ nhàng hỏi, nàng không hề biết chuyện này, nàng chỉ được biết chuyện về chiếc dây chuyền năm tệ kia mà thôi.
-Hắn bây giờ đang dùng súng bắn tỉa ngắm vào nàng đấy. – Đường Kim không nhanh không chậm nói.
-A? – Diệp Tử Vận ngẩn ra:
-Hắn đang ở đâu?
-Trong tòa nhà đối diện, nàng nhìn không thấy đâu. – Đường Kim dùng ngón tay chi vào một tòa nhà:
-Ờ, hắn đang chuẩn bị nổ súng.
-Bằng!
Dường như đồng thời thì một tiếng súng nổ đột nhiên vang lên, cho dù xung quanh đang rất hỗn loạn nhưng tiếng súng này vẫn truyền vào tai không ít người.
Rất nhiều người không hiểu chuyện gì đang phát sinh, chỉ có vài người vừa theo Đường Kim đi ra ngoài bỗng phát hiện Đường Kim và Diệp Tử Vận đã đột nhiên biến mất.
Chính tại khoảnh khắc tiếng súng kia vang lên thì Đường Kim dã kịp ôm Diệp Tử Vận thuấn di vào trong một căn phòng của tòa nhà kia, cho dù trong phòng không hề bật đèn nhưng Diệp Tử Vận thông qua ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ lọt vào cũng mờ mờ nhìn ra được bên cửa sổ có một người đang ngồi xổm.
-AIZZ, Nhạc Minh Huy, ngươi muốn dùng súng bắn Diệp Tử Vận sao? – Đường Kim không nhanh không chậm nói:
-Nàng bây giờ đang ở rất gần ngươi, mau nổ súng đi!
Tuy rằng Đường Kim không hề nhìn qua tướng mạo của đối phương nhưng hắn sớm đã xác định được đây nhất định là chồng của Hứa Nha Nha – Nhạc Minh Huy. Bởi vì lúc trước hắn theo dõi điện thoại của Nhạc Minh Huy thì phát hiện ra vị trí của hắn chính là ở chỗ này.
Nhạc Minh Huy đột nhiên quay người lại, rút từ trong người ra một khẩu súng, ngắm thẳng vào Đường Kim và bóp cò.
-Bằng bằng bằng!
Tiếng súng liên tục vang lên, Đường Kim không hề động đậy, dường như chẳng buồn tránh né.
Đợi một loạt tiếng súng nổ kết thúc thì Nhạc Minh Huy không nổ súng nữa, không phải là hắn không muốn, mà lúc này hắn hết cmn đạn rồi.
-Con người quý ở chỗ phải tự biết bản thân mình là ai. – thanh âm của Đường Kim lại vang lên:
-Nếu như đến ngươi cũng có thể giết được ta thì hai năm trước ta đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi.
-Đường Kim, ngươi rốt cuộc muốn thế nào? – Nhạc Minh Huy phẫn nộ hỏi.
-Ngươi có biết không? Kì thực ta vốn không muốn giết ngươi, ta thậm chí còn từng nghĩ đến việc chữa cho vợ ngươi nữa. – Đường Kim nhìn Nhạc Minh Huy từ từ nói:
-Ta rất có hảo cảm đối với những người yêu vợ mình như ngươi, nếu như trước đó ngươi tới cầu xin ta, nói vài câu nhẹ nhàng thì ta nhất định sẽ chữa trị cho vợ ngươi, đang tiếc ngươi đã chọn lầm con đường rồi.
-Đường Kim, ngươi muốn ta cầu xin ngươi sao? – Nhạc Minh Huy cắn răng nói.-Không, bây giờ ngươi không cần cầu xin nữa. – Đường Kim lắc đầu:
-Bởi vì ngươi có cầu xin cũng không còn tác dụng, ngươi nhất định phải chết.
-Vậy còn vợ ta? – Nhạc Minh Huy gấp gáp hỏi.
-Hứa Nha Nha có chồng như ngươi thì nàng ta nên vĩnh viễn theo bên cạnh ngươi mới phải. – Đường Kim nhàn nhạt nói:
-Kì thực ngươi vốn không cần phải chết, nhưng mà rất đáng tiếc ngươi đã chọn sai thời cơ, hai năm nay ta không có xuất hiện tại kinh thành, lần đầu tiên xuất hiện lại là vì ngươi uy hiếp sẽ giết nữ nhân của ta, nếu như ta bỏ qua cho ngươi thì mọi người sẽ nghĩ là ta tùy tiện có thể bị uy hiếp, ta sẽ không để cho ai ảo tưởng như thế hết, rất xin lỗi, ngươi đi chết đi!
Từ ‘’chết’’ vừa ra khỏi miệng thì Đường Kim đã động thủ, hắn lăng không đánh ra một chưởng trực tiếp đánh cho Nhạc Minh Huy bay ra ngoài cửa sổ.
-Chúng ta về thôi. – nhìn thân thể Nhạc Minh Huy bay ra ngoài, Đường Kim liền ôm Diệp Tử Vận trực tiếp biến mất tại chỗ, đây là cửa sổ trên tầng 30, Nhạc Minh Huy từ chỗ này rơi xuống hẳn là phải chết chứ không còn nghi ngờ gì nữa.
Nhạc Minh Huy còn chưa tiếp đất thì Đường Kim đã về đến khách sạn Anh Túc phòng sô 1622 quen thuộc của hắn, một giây sau hắn đã vùi đầu mình vào giữa bộ ngực sữa đầy đặn của Diệp Tử Vận.
Đêm hôm đó, quý phụ cao quý đoan trang trong mắt mọi người đã biến thành một cô bé dâm đãng trên giường mặc cho Đường Kim tùy ý chinh chiến thảo phạt, thân thể của Diệp Tử Vận đã vô cùng thành thục, hơn nữa nàng lại thích chịu đựng sự thô bạo của Đường Kim cho nên ở cùng nàng hắn luôn có được sự thỏa mãn về cả tâm lý lẫn sinh lý, mãi đến tận sáng sớm thì đại chiến mới tính là kết thúc.
Hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ, đến tận trưa thì cả hai mới bị tiếng gõ cửa đánh thức.
-Ta đi mở cửa. – Diệp Tử Vận khẽ nhấc thân thể trắng ngần dụ hoặc của mình lên, chuẩn bị mặc quần áo ra mở cửa.
-Để ta đi. – Đường Kim đột nhiên giống như cảm giác được gì đó, hắn nhảy phắt từ trên giường xuống, tùy ý mặc lên người bộ đồ tắm rồi lắc mình ra tới cửa.
Cánh cửa hé mở, một mỹ nữ tóc tím , mắt tím , váy tím, full cây đồ tím đang yên lặng đứng trước cửa, hai năm không gặp, nàng vẫn xinh đẹp như thế, chỉ nhìn nàng một cái thôi thì sợ rằng kiếp này bất kì nam nhân nào cũng khó mà quên được nàng.
Nàng chín là một nữ nhân giống như hoa Anh Túc ( hoa thuốc phiện) , Thất sắc hoa chi Tử Anh Túc – Tiêu Đại Nhi.
-Tiểu nam nhân, ngươi lớn hơn trước một chút rồi. – Tiêu Đại Nhi từ từ bước vào trong phòng, nàng nhìn Đường Kim cười vũ mị một cái.
Đường Kim đột nhiên vòng tay ra ôm lấy Tiêu Đại Nhi, sau đó dùng sức giật mạnh một cái đem bộ váy tím trên người nàng xé nát thành từng mảnh, sau đó trực tiếp ném nàng lên giường.
-Tiểu nam nhân, ngươi vẫn thô bạo như thế a. – Tiêu Đại Nhi khẽ cười một tiếng, đùi ngọc khẽ duỗi, mị hoặc ẩn dấu sâu trong cốt tủy của nàng trong chớp mắt được bộc phát ra.
Nhìn thấy Đường Kim cởi áo tắm ra, trong mắt Tiêu Đại Nhi lộ ra một tia đắc ý, chỉ là một giây sau nàng bỗng ngẩn ra, hôm nay đầu óc tiểu nam nhân này hỏng mất rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận