Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 666: muốn nhìn trộm tỷ tỷ tắm sao?

Vài ngày trước hắn đối với thân thể vô cùng dụ hoặc của Tiêu Đại Nhi vẫn còn có thể cắn răng nhịn xuống mà quay người bước đi, nhưng bây giờ hắn phát hiện sức đề kháng của hắn đối với nàng đã giảm sút cmnr, thân thể yêu nữ này thật đúng là mê hoặc quyến rũ người khác như thuốc phiện vậy, hưởng thụ càng nhiều thì càng không rời ra được, giống như bây giờ Đường Kim chẳng hề muốn buông nàng ra chút nào, cho dùng thời gian thân thể hai người kết hợp với nhau cộng lại cũng đã được mấy ngày rồi mà hắn vẫn cứ sung sướng không biết chán.
Bồi tiếp hắn tới tết tháng Chạp, đây là lời mà Tiêu Đại Nhi nói, hôm nay đã là tết tháng Chạp nhưng Đường Kim vẫn chưa muốn rời đi, mấy ngày nay hắn thậm trí đã đem những chuyện khác quên sạch sẽ, hắn phát hiện ra rằng hai năm không gặp Tiêu Đại Nhi dường như đã đem sức đề kháng của hắn đối với nàng ra tăng thêm một chút, nhưng mà mấy ngày này ôm ấp triền miên với nàng đã sớm làm hắn không còn chút sức đề kháng nào rồi, bây giờ hắn lại giống với hai năm trước, ở trước mặt nàng lúc nào hắn cũng dễ dàng mất tự chủ.
-tiểu nam nhân, nhiều ngày như vậy rồi ngươi vẫn còn ăn chưa no sao? – Tiêu Đại Nhi nằm ẹp trên người Đường Kim, trong ngữ khí lười biếng còn kèm theo vẻ đầy dụ hoặc:
-Nhưng mà hôm nay ta muộn nhất cũng chỉ có thể ở cùng ngươi tới chiều thôi, buổi tối ta còn có việc phải làm, hay là hôm nay ta để cho Băng Di và Diệp Tử Vận ở cùng ngươi?
Mấy ngày qua Băng Di không hề xuất hiện nhưng Diệp Tử Vận thì vẫn luôn túc trực bên cạnh, nhưng mà Diệp Tử Vận chỉ vào vai nha hoàn đưa thức ăn nước uống cho hai người, còn có để tránh cho người khác làm phiền hai người thì điện thoại của hai người đều do Diệp Tử Vận tiếp quản, nếu như không phải việc gì cần tới hai người đích thân làm thì nàng sẽ không để hai người phải nghe điện.
-Cô cùng lên cả cũng được, hehe… - ngữ khí của Đường Kim có chút hàm hồ, không có biện pháp, trong miệng hắn vẫn đang ngậm một trái anh đào của Tiêu Đại Nhi.
-Đồ nam nhân tham lam. – Tiêu Đại Nhi hờn dỗi hừ một tiếng:
-Nghe nói ngươi rất có hứng thú với Băng Tuyết Liên? Ngươi không muốn đi tìm nàng sao? Ta còn nhớ nam đó ngươi còn có cả hẹn ước 9 năm với Ngọc Mẫu Đơn nữa đấy.
-Cô còn dám nói nữa thì tối nay đừng hòng đi đâu hết. – Đường Kim khẽ nhả hạt anh đào của nàng ra, bất mãn nói.
Tiêu Đại Nhi cười vũ mị một cái, nửa người trên bỗng ngồi thẳng dậy, vòng eo nàng bắt đầu khẽ lắc lư, Đường Kim lập tức cảm giác được từng cơn sóng triều khoái cảm đang dần trào tới trùng kích lên tiểu huynh đệ của hắn.
Đúng vào lúc này thì Diệp Tử Vận đi vào, trên tay cầm điện thoại của Đường Kim.
Diệp Tử Vận không có lên tiếng, đối với một màn đang diễn ra trên giường thì nàng cũng khá là quen thuộc rồi, nàng trực tiếp đi tới cạnh giường và đưa điện thoại cho Đường Kim, hiển nhiên là cuộc gọi này cần Đường Kim tự mình nghe máy, nếu không thì Diệp Tử Vận cũng đã không vào đây rồi.
Tiêu Đại Nhi vẫn đang uốn éo trên người Đường Kim, Đường Kim cần điện thoại lên thì phát hiện cuộc gọi đã được nhấc máy, mà khi nhìn thấy mấy chữ hiển thị trên màn hình thì Đường Kim nhất thời ngẩn ra, cái này… làm sao có thể?
-Hắn vẫn còn sống. – Diệp Tử Vận nhẹ nhàng phun ra một câu.
Đường Kim ghé điện thoại vào một bên tai:
-Nhạc Minh Huy, ngươi chưa bị ngã chết sao?
Người gọi tới là chồng của Hứa Nha Nha – Nhạc Minh Huy, cái tên mà mấy hôm trước bị Đường Kim đánh cho rơi từ trên tầng 30 xuống, vốn là nên ngỏm củ tỏi từ lâu rồi thế mà cmn éo hiểu sao giờ vẫn sống nhăn răng.
Đây cũng chính là lý do tại sao Diệp Tử Vận muốn Đường Kim đích thân nghe điện thoại.
-Đường Kim, nếu như ngươi không tin ta vẫn còn sống thì có thể đích thân đến mà nghiệm chứng. – thanh âm của Nhạc Minh Huy từ đầu dây bên kia truyền lại, sau khi nghe rõ thanh âm này thì Đường Kim phải buồn bực thừa nhận là tên gia hỏa kia vẫn chưa có bị ngã chết.
ố ắ ố ể ấ ố ồNhưng mà sau đó thì Đường Kim lập tức phát hiện đây là một tin tức tốt, bởi vì hắn cuối cùng cũng có thể lấy được một số tin tức từ trong miệng của Nhạc Minh Huy ồi.
-Nhạc Minh Huy, ngươi gọi điện cho ta là muốn ta ném ngươi xuống lầu lần nữa sao? – Đường Kim vừa hưởng thụ thân thể của Tiêu Đại Nhi vừa lười biếng nói.
-Đường Kim, Nhạc Minh Huy ta là người ân oán phân minh, ngươi biến vợ ta thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ nên ta mới đi giết Diệp Tử Vận, ngươi đem ta ném xuống lầu ta cũng thấy không có gì là sai, cho nên nếu ngươi đã cứu vợ ta thì ta sẽ đưa cho ngươi thứ mà ngươi muốn, ân là ân, thù là thù, ta luôn phân định rạch ròi. – Nhạc Minh Huy trầm ngâm:
-Nha Nha bây giờ căn bản đã hồi phục hoàn toàn, ta biết là do ngươi làm, Nha Nha cũng nói với ta mục đích của ngươi, cho nên bây giờ ta trực tiếp nói cho ngươi biết người ngươi muốn tìm tới từ Độc tông.
-Độc tông? – Đường Kim nhắc lại một lần.
-Không sai, chính là Độc tông, nhưng những gì mà ta được biết cũng chỉ có thế mà thôi, tin hay không là tùy ngươi, nếu như ngươi vẫn muốn tiếp tục truy sát ta thì ta tùy thời đều hoan nghênh, nhưng ta tuyệt đối sẽ không ngồi im bó tay chịu chết đâu! – Nhạc Minh Huy nói xong thì trực tiếp cúp máy.
Đường Kim đưa điện thoại cho Diệp Tử Vận sau đó liền ngồi dậy đổi khách thành chủ, chiếm giữ thế chủ động, bắt đầu trùng kích lên người Tiêu Đại Nhi.
Lúc tiểu huynh đệ của hắn lần nữa mềm oặt trong người nàng thì hắn mới nhàn nhạt nói một câu:
-Ta phải đi rồi.
Tách ra khỏi thân thể của Tiêu Đại Nhi, Đường Kim dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo sau đó nhận lấy điện thoại từ chỗ Diệp Tử Vận rồi trực tiếp biến mất.
Hắn nhất định phải rời đi một cách dứt khoát nếu không thì khả năng là sẽ không cách nào rời đi được nữa…
Đường Kim không trực tiếp trở về Ninh Sơn, đương nhiên hắn cũng không đi truy sát Nhạc Minh Huy, bây giờ hắn cũng chẳng có hứng thú với Nhạc Minh Huy lắm, lần này hắn trực tiếp tiến vào trong Thiên Đạo Tiên Cảnh.
Bên trong Thiên Đạo Tiên Cảnh Vân Vũ Tuyết không phải đang luyện đan mà nàng đang ngồi bên suối nước nóng, đôi chân ngọc ngà của nàng đang ngâm dưới suối, bộ dáng rất là thoải mái hưởng thụ.
-Vũ Tuyết tỷ tỷ, thực ra tỷ có thẻ trực tiếp tắm ở đây. – Đường Kim ngồi xuống bên cạnh Vân Vũ Tuyết cười hì hì nói.
-Đường Kim đệ đệ, ngươi đây là muốn nhìn trộm tỷ tỷ tắm sao? – Vân Vũ Tuyết khẽ cười một tiếng.
-Ta chí kiến nghị tỷ tắm nhiều một chút thôi mà, tắm nhiều tốt cho da đó. – Đường Kim làm bộ nghiêm túc nói.
-Đường Kim đệ đệ, sơ cấp Thiên Đạo Đan đã luyện ra được một bình, trung cấp Thiên Đạo Đan thì hơi khó luyện cho nên ta vẫn chưa luyện thử, ta đang tính đợi quen thuộc với phương pháp luyện chế xong mới bắt đầu thử, đan dược luyện xong đều đặt ở trong phòng, đệ có thể vào lấy. – Vân Vũ Tuyết không có đùa với Đường Kim mà trực tiếp đi vào việc chính.
Đường Kim lắc đầu:
-Vũ Tuyết tỷ tỷ, thực ra ta vào đây không phải để lấy đan dược.
-Sao hả? Vậy đệ vào đây chỉ là để nói chuyện với ta thôi sao? – Vân Vũ Tuyết như cười như không nhìn Đường Kim hỏi.
-Kì thực ta muốn cùng tắm nước nóng với tỷ kia. – Đường Kim cười hì hì:
-Nhưng mà xem ra Vũ Tuyết tỷ tỷ không có ý định tắm nước nóng rồi, cho nên chúng ta nói chuyện một chút đi.
-Hở? Đường Kim đệ đệ, ngươi muốn nói chuyện gì? – Vân Vũ Tuyết khẽ cười một cái.
-Nói một chút về một nơi gọi là Độc tông đi. – Đường Kim hờ hững nói.
Nụ cười trên mặt Vân Vũ Tuyết lập tức vụt tắt, nàng nhìn Đường Kim, trong mắt xẹt qua một tia dị dạng, nửa ngày sau nàng mới than nhẹ một tiếng:
-Đường Kim đệ đệ, đệ cuối cùng cũng biết lai lịch chân chính của ta rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận