Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 679: Có tiềm năng thì dù muộn cũng nhất định sẽ thành thục.

-Bọn họ muốn nói thì nói chứ sao! – Đường Kim không hề để ý chuyện này:
-Ta không muốn lại có một đống fan não tàn nũa đâu, làm người khiêm tốn một chút mới là tác phong của ta!
-Này, cậu khi nào thì biết khiêm tốn chứ? – Tiếu Thiền bực dọc hỏi.
-Cô nghĩ xem là người biết cô nhiều hơn hay người biết ta nhiều hơn? – Đường Kim ra vẻ nghiêm túc hỏi.
-Nói thừa, đương nhiên là nhiều người biết đến ta hơn rồi. – Tiếu Thiền buồn bực đáp.
-Đấy, cô xem, ta là ông chủ mà không nổi tiếng bằng cô, như thế còn chưa đủ khiêm tốn sao? – Đường Kim hùng hồn nói.
-Hừ, cậu chỉ giỏi tổ lái thôi. – Tiếu Thiền hờn dỗi hừ một tiếng:
-Này, cứ coi như cậu giúp ta một lần đi mà, cùng ta diễn lại màn múa bale trên piano đó nhé?
-Cái này à… - Đường Kim nhìn ánh mắt đầy mong đợi của Tiếu Thiền, khẽ do dự một chút rồi cuối cùng cũng gật đầu:
-Được rồi, nốt lần này thôi đấy!
-OK, chỉ lần này thôi. – Tiếu Thiền cuối cùng cũng cao hứng lên:
-Hay là hôm nay chúng ta luyện lại một lần đi?
-Luyện tập? – Đường Kim nhìn Tiếu Thiền cười hì hì:
-Hai năm không gặp cô quả nhiên là vẫn yêu ta như thế.
-Này, Đường Kim chết tiệt, ngươi nói gì đó? – mặt Tiếu Thiền khẽ ửng đỏ:
-Ai thèm thích ngươi chứ?
-Không yêu ta sao lại gấp gáp muốn cùng ta luyện tập chứ? – Đường Kim cười hì hì:
-Cô không phải là muốn ta ôm cô sao? Thực ra muốn được ta ôm thì cứ nói thẳng ra mà, tuy rằng dáng người của cô chưa ăn thua nhưng mà ta cũng không ngại ôm thử vài cái đâu.
Vừa dứt lời thì Đường Kim lập tức duỗi tay ra đem Tiếu Thiền ôm vào trong lòng, lúc thân thể của nàng vừa ngả vào lòng hắn thì hắn mới đột nhiên phát hiện ra có gì đó sai sai.
Hai năm không gặp chiều cao của Tiếu Thiền cũng không có thay đổi nhiều, vẫn chỉ khoảng 1m6 mà thôi, xem ra chắc nàng không thể cao thêm được nữa, nhưng mà đối với con gái mà nói như thế cũng không tính là thấp rồi, chỉ là vì thế cho nên mới làm Đường Kim hiểu lầm là nàng không có biến hóa gì nhưng khi ôm nàng vào lòng hắn mới phát hiện ra sự biến hóa rất lớn.
Lồng ngực truyền tới cảm giác đàn hồi kinh người làm Đường Kim phát hiện ra bí mật được giấu sau lớp áo phao kia, ngón tay khẽ vuốt qua một cái, Đường Kim không một tiếng động cởi áo khoác ngoài của Tiếu Thiền ra, lập tức một bộ vị vô cùng ngạo nghễ của nàng đã được bày ra trước mắt hắn.
Thời gian hai năm qua bộ vị đó của Tiếu Thiền đã phát dục rất kinh người, từ chiếc màn thầu nhỏ lúc đầu đã biến thành hai trái tuyết lê cực bự.
-Này, Đường Kim chết tiệt, nhìn gì đó hả? – Tiếu Thiền có chút xấu hổ, tên sắc lang chết tiệt này vừa nói dáng người của nàng không tốt bây giờ lại nhìn nàng chằm chằm, mắt cũng không chớp lấy một cái.-Cái này của cô không phải là giả chứ? – Đường Kim nghiêm túc hỏi.
-Ngươi… - Tiếu Thiền nhất thời tức giận thở phì phò:
-Đầu óc của ngươi mới là giả ấy, não ngươi nhất định là làm từ đậu phụ!
-Thật hay giả sờ một cái là biết, ta sờ một cái xem nào. – Đường Kim tự lẩm bẩm.
-Này, không được sờ… - Tiếu Thiền lập tức quýnh lên, nhưng từ sờ vừa mới ra khỏi miệng nàng thì một cánh tay của Đường Kim đã sờ lên bộ vị chưa từng bị ai sờ qua của nàng, thân thể Tiếu Thiền khẽ run lên một cái, không thể nói nên lời nữa, mặt nàng lập tức đỏ bừng, trong lòng thì có một cảm giác muốn khóc, tên sắc lang chết tiệt này vậy mà dám sờ thật?
Kì thực thì hai năm trước lúc hay người cùng luyện tập múa ba lê trên piano thì ôm ấp đụng chạm vẫn thường xuyên diễn ra, nhưng mà bây giờ động tác quá đáng như thế này của Đường Kim thì hắn chưa làm bao giờ, điều này làm cho nàng nhất thời không kịp trở tay, đầu óc nàng chỉ cảm thấy một phiến hỗn loạn, không biết phải làm gì, cứ nằm yên bất động như vậy mặc cho Đường Kim sờ nắn bộ ngực của nàng.
-Ờ, hàng thật 100% thuần thiên nhiên. – Đường Kim cuối cùng cũng chịu bỏ tay ra, ngữ khí có chút tán thán:
-Năm đó ta nói không có sai mà, có tiềm năng thì dù muộn cũng nhất định sẽ thành thục.
-Đường Kim chết tiệt, ngươi đúng là một tên lưu manh! – Tiếu Thiền cuối cùng cũng bừng tỉnh, nàng phẫn hận mắng một câu.
-Có luyện tập nữa không? – Đường Kim làm bộ nghiêm túc hỏi.
-Không luyện nữa, ta muốn về đi ngủ. – Tiếu Thiền thở phì phì nói:
-Mau bỏ ta ra!
-Được rồi, ta về Ninh Sơn trước đây, ta cũng có chính sự cần giải quyết. – Đường Kim cũng rất rứt khoát buông Tiếu Thiền ra rồi lập tức biến mất.
-Này… - Tiếu Thiền hô lên một câu nhưng phát hiện Đường Kim đã mất hút nên nàng chỉ có thể tức giận thầm mắng một câu:
-Lưu manh chết tiệt, đồ không chịu trách nhiệm!
Cúi đầu nhìn một cái, nơi đó của nàng vẫn còn lưu lại chút hơi ấm, Tiếu Thiền bất giác khẽ đỏ mặt, nàng kéo khóa áo khoác ngoài lên che đi bộ vị cao vút của mình rồi hít thở thật sâu một hơi áp chế cảm súc nóng nảy bất an trong lòng mình sau đó mới từ từ đi ra ngoài.
-Tiếu Thiền, chỉ có mình cô sao? – Tập Tiểu Vũ đang đứng ở hành lang bên ngoài, nhìn thấy Tiếu Thiền đi ra nàng vội vàng đi tới hỏi.
-Đường Kim đi trước rồi, phía cảnh sát có cần ta phải tới kí tên nữa không? – Tiếu Thiền hỏi.
-Không cần kí gì đâu, Lương đội trưởng để chúng ta rời đi sớm một chút để tránh xảy ra chuyện ấy mà. – Tập Tiểu Vũ nhanh chóng nói.
-Tránh xảy ra chuyện? – Tiếu Thiền ngẩn ra:
-Lại có chuyện gì thế?
-Cũng không có gì cả, cậu bạn trai của cô kia cũng thật là lợi hại, miệng quạ đen đúng là uy lực vô đối. – trên mặt Tập Tiểu Vũ lộ ra một chút biểu tình cổ quái:
-Hai cha con nhà Âu Dương đáng ghét kia vừa mới ra khỏi đồn cảnh sát thì đã lập tức bị ngã một cái, bây giờ đang cấp cứu ở trong viện ấy, nhưng mà ta nghe nói là hai người đều đã tắt thở rồi, xem chừng là cũng vô phương cứu chữa thôi.
Nói đến đây Tập Tiểu Vũ mới đột nhiên nhớ tới một chuyện:
-Ý , thật là kì quái a, bạn trai cô đi rồi sao ta không thấy cậu ta ra ngoài a?
-Hắn không phải bạn trai ta. – Tiếu Thiền khẽ bĩu môi:
-Thôi đi, chúng ta mau rời khỏi đây trước đã.
-Ờ, được, về trước rồi hãy nói. – tuy rằng Tập Tiểu Vũ vẫn cảm thấy có chút mê hoặc nhưng nàng cũng không hỏi thêm gì nữa, đợi rời khỏi nơi này rồi từ từ hỏi cũng không muộn.
Tiếu Thiền và Tập Tiểu Vũ rất nhanh đã đi ra khỏi đồn cảnh sát, Tập Phong đã đợi sẵn ở bên ngoài, ba người cùng lái xe rời đi. Chính lúc họ vừa bước ra khỏi đồn cảnh sát thì Đường Kim cũng đã về tới Ninh Sơn, trực tiếp xuất hiện trong biệt thự của Tần gia.
-Nhanh như vậy đã quay lại rồi à? – một thanh âm quen thuộc truyền vào tai Đường Kim.
Vừa quay đầu lại Đường Kim đã nhìn thấy Tần Thủy Dao:
-Cô bé ngốc, Khinh Vũ tỷ tỷ đâu?
-Mama vẫn đang ở công ty, người nói buổi trưa sẽ về nhà. – Tần Thủy Dao đáp:
-Cuối năm rồi, công ty có rất nhiều việc cần mẹ ta an bài nên cần một chút thời gian!
-Như vậy à, vậy cô mau đi lên lớp học bài đi, ta ở đây đợi Khinh Vũ tỷ tỷ quay về là được rồi. – Đường Kim tùy ý nói.
-Ta đã xin cô giáo cho nghỉ rồi. – Tần Thủy Dao trừng mắt nhìn Đường Kim:
-Việc quan trọng như thế sau ta có thể không quản được chứ?
Đường Kim nhất thời có chút buồn bực, hắn vốn định lừa Tần Thủy Dao rời đi để mình còn nhân cơ hội kéo gần quan hệ với Khinh Vũ tỷ tỷ hơn một chút. Tròng mắt khẽ đảo một cái, Đường Kim lập tức lại nghĩ ra một chủ ý mới:
-Cô bé ngốc, cô có muốn trở nên lợi hại hơn một chút không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận