Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 684: Cô không cần phải cảm ơn ta đâu.

-Vân Phi, cô nhất định sẽ hối hận! – nam tử kia cuối cùng cũng không có cách nào tiếp tục ở lại nhìn nữ nhân mình yêu thích bị nam nhân khác trêu đùa như thế nữa, hắn cắn chặt răng thét lên một tiếng nhưng không có nóng máu xông lên đánh Đường Kim mà chỉ quay đầu uất hận rời đi.
-Đồ hèn nhát! – Đường Kim lẩm bẩm một tiếng, sau đó nhanh chóng chớp lấy cơ hội cuối cùng mà đưa tay thăm dò bộ vị cao ngất của Tô Vân Phi, sau đó mới chịu buông nàng ra.
-Tô lão sư, tên nam nhân suốt ngày đeo bám cô đã bỏ đi rồi, cô không cần phải cảm ơn ta, thân làm một học sinh thì phải có nghĩa vụ bảo vệ cô giáo, ta đi trước đây, nếu như hắn còn dám tới làm phiền cô thì cứ việc gọi điện cho ta nhé! – Đường Kim nhanh chóng nói ra một tràng dài, không đợi Tô Vân Phi kịp phản ứng hắn đã dùng tốc độ nhanh nhất chuồn mất.
Đợi cho Tô Vân Phi kịp hoàn hồn thì Đường Kim đã không thấy bóng dáng, Tô Vân Phi nhất thời bực bội không thôi, tên Đường Kim này, phi lễ nàng xong còn làm như không có chuyện gì, hơn nữa còn nói như kiểu hắn vừa giúp nàng một việc lớn vậy, còn nói cái gì mà không cần phải cảm ơn hắn? Cái này… trên đời vẫn còn loại học sinh cực phẩm như vậy sao?
Bực bội thì bực bội nhưng Tô Vân Phi cũng không có biện pháp nào cả, cho dù nàng muốn mắng người thì cũng phải tìm đúng đối tượng để mắng, Đường Kim trực tiếp chạy mất rồi, nàng tìm ai để mắng đây?
Bên kia Tô Vân Phi đang bực bội thì bên này Đường Kim tâm tình lại đang rất thoải mái, tự nhiên ở đâu lại lòi ra một kẻ theo đuổi Tô Vân Phi giúp hắn một việc lớn như thế, làm hắn trực tiếp bước tới giai đoạn quan trọng của việc tán tỉnh nàng, hehe chắc chỉ một ngày không xa là hắn sẽ lừa được nàng lên giường thôi mà.
Đường Kim đầy mặt tươi cười bước về phía sân cỏ sau đó mới từ từ ra khỏi cổng trường, vùa ra đến cổng thì hắn đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía sau, có chút không vui nói:
-Này, ngươi đi theo ta làm gì?
Cách đó không xa tất nhiên là nam tử thư sinh vừa rồi, bó hoa hồng trên tay hắn hình như đã bị ném đi, mà lúc này vẻ thư sinh trên mặt hắn cũng đã biến mất, hắn bước lên vài bước tới trước mặt Đường Kim sau đó từ trong túi rút ra một tờ chi phía đưa cho Đường Kim.
-Cầm lấy và biến đi, nếu không thì hậu quả tự chịu! – nam tử kia lạnh lùng nói, ý vị uy hiếp vô cùng rõ ràng.
Đường Kim có chút kinh ngạc nhìn nam tử này, sau đó tròng mắt khẽ đảo một cái, vậy mà thực sự cầm lấy chi phiếu sau đó không nói hai lời trực tiếp quay đầu bỏ đi.
Nhìn thấy Đường Kim quả nhiên lập tức biến mất, trên mặt nam tử thư sinh lộ ra một nụ cười đắc ý, trong lòng thì có chút khinh bỉ, tưởng thế nào, có mười vạn tệ đã giải quyết được!
ế ế ắ ề ố ổ ắ ắ ề ể ố ắMà lúc này Đường Kim đã tùy tiện đem chi phiếu nhét vào trong túi sau đó đi vào trong nhà bếp của hắn, còn về kẻ ngu ngốc đang theo đuổi Tô Vân Phi kia thì hắn giữ lại vẫn còn tác dụng, người này sẽ cho hắn càng nhiều cơ hội làm hộ hoa sứgiả cho Tô Vân Phi.. hehehe, cho nên cứ tạm thời để cho tên ngốc đó đắc ý vài ngày đi.
Vừa mới ngồi xuống thì chuông điện thoại của Đường Kim lại vang lên, là Hàn Tuyết Nhu gọi tới.
-Thân ái à, muốn ta tới cùng ăn tối với nàng hả? – Đường Kim nhấc máy, thuận tiện nói một câu.
-Đừng nhắc đến ăn tối nữa, sợ rằng tối nay ta không thể ăn cơm rồi. – thanh âm của Hàn Tuyết Nhu có chút gấp gáp:
-Con trai của Linh tỷ bị người khác bắt cóc rồi.
-Nàng nói là chị họ nàng sao? Hàn Tiểu Linh đó hả? – Đường Kim khẽ ngẩn ra.
-Đúng vậy, ta quên chưa nói với chàng Linh tỷ và Hà Diệu Tổ sớm đã kết hôn rồi, bọn họ bây giờ còn có cả một đứa con chưa đầy mười tháng tuổi kia, nhưng mà buổi trưa hôm nay con đứa bẹ đã bị người khác bắt đi. – Hàn Tuyết Nhu nhanh chóng nói rõ tình huống:
-Ta cũng vừa mới biết chuyện này, Linh tỷ đang lo lắng muốn chết rồi.
-Thân ái à, có phải là nàng muốn ta giúp nàng tìm đứa bé không? – Đường Kim hỏi.
-Cũng không phải, nhưng mà nếu chàng có biện pháp thì có thể thử tìm xem. – Hàn Tuyết Nhu nói.
-Vậy bây giờ nàng đang ở đâu? – Đường Kim nghĩ một chút rồi hỏi.
-Cục cảnh sát thành phố, Thanh Thanh tỷ cũng đang ở đây. – Hàn Tuyết Nhu đáp.
-Vậy được, ta lập tức tới đó. – Đường Kim cúp máy rồi nhìn về phía Tống Oánh đang xuống lầu, một tay ôm lấy nàng rồi khẽ hôn nhẹ lên môi nàng:
-Oánh Oánh bảo bối, ta có chút việc đột xuất, ta đi trước nhé!
-Ừm. – Tống Oánh ôn thuận gật đầu một cái.
Một giây sau Đường Kim đã xuất hiện ở cục cảnh sát Ninh Sơn.
Trong phòng hội nghị của tổ trọng án, một đôi thanh niên nam nữ vẻ mặt đầy lo lắng đang đi đi lại lại trong phòng, bên cạnh họ có một thiếu nữ phi thường xinh đẹp gợi cảm.
-Linh tỷ, tỷ phu, các người đừng quá lo lắng, trước tiên ngồi xuống nghỉ ngơi chút đã. – thiếu nữ xinh đẹp kia khuyên nhủ một câu.
Thiếu nữ xinh đẹp tất nhiên là Hàn Tuyết Nhu, còn đôi thanh niên nam nử kia chính là Hàn Tiểu Linh và Hà Diệu Tổ, bình thường thì hai người đều phải đi làm cho nên mới mời một bảo mẫu về nhà chăm sóc con nhỏ, buổi trưa hôm nay bảo mẫu bế đứa bé ra ngoài đi dạo một chút sau đó bà ta gặp được một người quen nên mới dừng lại nói chuyện vài câu, nhưng chẳng ngờ rằng chỉ lơ là có một lát mà đứa bé đã bị người khác bắt cóc.
Hai người chỉ có mỗi một đứa con bảo bối, đột nhiên bị bắt đai như vậy tất nhiên là lòng nóng như lửa đốt rồi, nào còn tâm tình gì mà ngồi xuống nghỉ ngơ cơ chứ?
Chính vào lúc này thì một nữ cảnh xinh đẹp có cặp đùi thon dài bước vào trong phòng hội nghị, Hàn Tuyết Nhu vội vào đi lên nghênh đón:
-Thanh Thanh tỷ, có phải là có tin tức gì rồi hay không?
Hàn Tiểu Linh và Hà Diệu Tổ đều lập tức dừng đi lại, sau đó cùng nhìn về phía người vừa tới, bộ dáng đầy mong đợi.
Nữ cảnh sát vừa tới tất nhiên là Đường Thanh Thanh, nàng nhìn ba người một cái rồi khẽ gật đầu:
-Chúng ta đã kiểm tra một số lượng lớn camera, đã tìm được đối tượng khả nghi, ở đây có một bức hình, các người thử nhìn xem có quen người này không?
Đường Thanh Thanh vừa nói vừa đưa ra một tấmhình đã được phóng lớn cho ba người xem, ba người nhìn kĩ một lát sau đó đều lắc đầu, người này nhìn bề ngoài là một phụ nữ trung niên khá phổ thông, nhưng mà cả ba đều chưa từng gặp qua người này.
-Các người đừng quá lo lắng, nếu đã khoanh vùng được kẻ khả nghi thì tìm ra người này vấn đề chỉ là thời gian mà thôi, chúng ta nhất định có thể tìm về được đứa bé. – Đường Thanh Thanh an ủi ba người một câu, nàng cũng không quá quen thân với Hàn Tiểu Linh và Hà Diệu Tổ, nhưng do quan hệ của nàng với Hàn Tuyết Nhu khá tốt cho nên nàng cũng rất trọng thị việc này.
-Đều đã lâu như vậy rồi, cũng không biết người kia ta đem đứa bé tới nơi nào nữa, có khi nào là đem đi bán không? – Hàn Tuyết Nhu lo lắng hỏi.
-Bây giờ còn chưa thể xác định, nhưng mà hình của kẻ khả nghi đã được phân phát xuống dưới, chúng ta rất nhanh sẽ tìm được người này, chỉ cần tìm được bà ta thì tìm được đứa bé sẽ không thành vấn đề nữa rồi. – Đường Thanh Thanh nói tới đây thì đột nhiên ngẩn ra nhìn về phía cửa:
-Tiểu đệ, ngươi cũng tới sao?
Đường Kim lúc này đang đứng trước cửa, vừa thấy hắn thì Hàn Tuyết Nhu đã vội vàng đi tới bên hắn, Hàn Tiểu Linh và Hà Diệu Tổ cũng miễn cưỡng cười với Đường Kim một cái xem như là chào hỏi.
-Ờ, tình huống thế nào rồi? – Đường Kim tùy ý hỏi một câu.
Đường Thanh Thanh nhanh chóng tóm tắt đại khái tình huống, Hàn Tiểu Linh và Hà Diệu Tổ thì đều nhìn Đường Kim, ánh mắt đầy mong đợi, bọn họ đều biết Đường Kim có lai lịch không nhỏ, hơn nữa dường như còn có cả một vài năng lực rất thần bí.
-Thanh tỷ, trước tiên đem ảnh của người kia gửi vào điện thoại của ta đi, có lẽ ta có cách tìm được bà ta nhanh hơn. – sau khi biết được là có ảnh của kẻ khả nghi thì Đường Kim lập tức bày ra một chủ ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận