Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 685: Là ngươi ủy thác sao?

Đường Thanh Thanh khẽ gật đầu rồi lập tức gửi tấm ảnh kia cho Đường Kim, còn Đường Kim thì trực tiếp chuyển nó cho Hiểu Hiểu sau đó gọi điện cho nàng:
-Tiểu nha đầu, trước tiên giúp ta tìm người này đã, ảnh ta vừa gửi cho cô đó, lúc trưa người này đã từng xuất hiện ở Ninh Sơn, có lẽ là không khó tìm.
-Biết rồi, ngươi chờ một chút. – bây giờ Hiểu Hiểu đối với Đường Kim phải nói là hắn yêu cầu gì nàng đều đáp ứng.
Cúp máy xong Đường Kim thản nhiên nhìn mọi người:
-Hay là mọi người cùng đi ăn cơm đi, nếu không có gì ngoài ý muốn thì ăn xong cơm chắc sẽ có tin tức.
-Đường Kim, cảm ơn cậu. – Hà Diệu Tổ cảm kích nhìn Đường Kim:
-Hay là cậu với tiểu Nhu đi ăn cơm trước đi, chúng ta đợi ở đây là được rồi, bây giờ chúng ta cũng chẳng có chút khẩu vị nào cả.
-Thanh tỷ, tỷ ăn cơm chưa? – Đường Kim quay đầu lại hỏi Đường Thanh Thanh.
-Đệ và tiểu Nhu đi ăn đi, ta tạm thời không đi được. – Đường Thanh Thanh nhỏ giọng nói.
Đường Kim không nhịn được cảm khái:
-Các người đều không ăn cơm, đợi lát nữa lấy đâu ra sức mà đi tìm đứa bé chứ?
-Đường Kim, chúng ta đi đi, đợi lát nữa gói một ít đồ về cho mấy người Linh tỷ Thanh tỷ là được rồi. – Hàn Tuyết Nhu đề nghị.
-Cũng được. – Đường Kim khẽ gật đầu.
Chỉ là hắn đang chuẩn bị rời đi thì chuông điện thoại của hắn lại vang lên:
-Ta là Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu xinh đẹp, Hiểu Hiểu thông minh nhất…
Cầm điện thoại lên, Đường Kim lập tức ngẩn ra, không nhanh đến như vậy chứ?
Người gọi tới chính là Hiểu Hiểu, Đường Kim có chút hồ nghi bấm nhấc máy hỏi:
-Tiểu nha đầu, mới có hai phút thôi, cô tìm người nhanh như vậy sao?
Hỏi xong câu này Đường Kim dứt khoát mở loa ngoài ra để mọi người trong phòng cùng nghe được, tránh cho lát nữa phải nhắc lại lần nữa.
-Đó là đương nhiên, ta là người lợi hại nhất mà. – Hiểu Hiểu có chút đắc ý, sau đó mới giải thích một chút:
-Thật ra thì người này ở chỗ ta đã có sẵn ghi chép, hệ thống vẫn luôn theo dõi tự động vị trí của bà ta.
-Không phải là kẻ buôn bán bình thường thôi sao? Sao lại có cả ghi chép ở chỗ cô? – Đường Kim có chút kinh ngạc.
-Bà ta chính là một kẻ buôn người bị truy nã. – Hiểu Hiểu nhẹ nhàng nói:
-Trước đây ít lâu ta có viết lại một phần mềm, tất cả mọi tội phạm truy nã đều có tài liệu ở chỗ ta, sau đó ta làm ra một hệ thống tự động theo dõi, hệ thống này sẽ luôn luôn theo dõi sát sao hành tung và hạ lạc của đám tội phạm bị truy nã, cho nên chỗ ta thực ra có rất nhiều thông tin về vị trí hiện tại của các loại tội phạm truy nã, chỉ là không có ai tìm ta hỏi về bọn chúng nên ta cũng lười nói mà thôi, bây giờ ngươi hỏi một cái thì tất nhiên là ta có thế lập tức tra ra rồi.
Khẽ ngừng một chút Hiểu Hiểu lại tiếp tục:
-Nữ nhân này tên là Bàng Lan Hoa, là một thành viên chủ chốt trong một tổ chứ buôn người, không chỉ buôn bán trẻ con mà chúng còn buôn cả phụ nữ, vài thán trước bà ta đã bị truy nã, chỉ có điều đám cảnh sát quá vô dụng, tìm một người mà mấy tháng cũng tìm không ra, ờ, bà ta bây giờ đã rời khỏi Ninh Sơn, vị trí hiện tại là ở thành phố Lạc Bắc thuộc tỉnh Thiên Nguyên, bây giờ ta sẽ thông báo cho cảnh sát phía bên ấy, ai da, hay là thôi đi, cảnh sát bên đó chẳng ăn thua, ta trực tiếp báo cho mấy người của Đồ Long tiểu tổ ở bên đó vậy, bọn họ làm việc còn hẳn hoi một chút.
-Được, cứ làm như vậy đi. – Đường Kim cũng nghi như thế thì càng ổn thỏa hơn một chút.
-Đợi ta 1 phút. – Hiểu Hiểu nhanh chóng nói:
-Đừng có cúp máy đấy.
Một phút sau.
-Bọn họ đã bắt đầu xuất phát rồi, có kết quả họ sẽ trực tiếp liên lạc với ngươi. – thanh âm của Hiểu Hiểu lại một lần nữa truyền tới:
-Bây giờ ta còn có chút việc, ta cúp máy đây.
Hiểu Hiểu dứt lời liền cúp máy, còn Đường Kim thì quay sang phía Đường Thanh Thanh:
-Thanh tỷ, các người đều nghe thấy rồi đấy, bây giờ chúng ta cứ yên tâm mà đi ăn cơm đi.
-Tiểu đệ, vẫn là đệ gói cho ta một ít đồ đem về đây đi. – Đường Thanh Thanh cảm thấy có chút bất đắc dĩ, vợ chồng người ta đang lo lắng muốn chết mà tiểu đệ này của nàng vẫn còn nhớ nhung tới chuyện ăn uống được, ăn hàng có thể đến trình độ như của hắn đúng là một loại kì tích.
Bên kia Hàn Tiểu Linh và và Hà Diệu Tổ rõ ràng là không có chút tâm tình ăn uống nào cả, hiển nhiên là nếu chưa nhìn thấy con thì hai người sẽ vẫn nuốt không trôi.
Cứ như vậy cuối cùng cũng chỉ có Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu cùng nhau rời khỏi cục cảnh sát, chỉ có điều là lần này hai người cũng không đi ăn ngoài mà trực tiếp trở về nhà bếp của Đường Kim.
Tống Oánh lại đi xuống lầu, Kiều An An vừa mới đi làm về cũng được Đường Kim gọi tới, lần trước hắn mất tích đã vô tình xúc tiến tình cảm của chúng nữ, trong thời gian hai năm Đường Kim mất tích, quan hệ của Hàn Tuyết Nhu Kiều An An và Tống Oánh đã vô hình dung trở nên càng thân mật, thế nên mặc dù đây là lần đầu tiên Đường Kim gọi ba người cùng tới cùng hắn dùng bữa nhưng giữa bọn họ đều cảm giác rất bình thường, không hề có chút cảm giác không thích ứng nào cả.
Nhìn bên cạnh mình Kiều An An xinh đẹp như tiên nữ, Hàn Tuyết Nhu vũ mị như yêu nữ, còn thêm cả yêu tinh chân chính như Tống Oánh, Đường Kim nhất thời cảm thấy trong lòng thỏa mãn gấp mấy lần, trong lòng lại bất tri bất giác nhớ tới cảnh tượng hai năm trước trong khách sạn Thiên Kiêu, đêm hôm đó Kiều An An và Hàn Tuyết Nhu đã cùng nhau cho hắn nếm thử cảm giác sung sướng thỏa mãn đến tột cùng.
Cảm giác tiêu hồn thực cốt sung sướng đến tận cốt tủy đó Đường Kim vẫn chưa bao giờ quên, lúc hắn vừa hồi ức lại cảm giác ấy thì nó bỗng như kích phát cơn nghiện của hắn, từ từ đâm trồi mọc dễ trong lòng hắn.
-Chồng à, ăn chút cá đi.
-Đường Kim, ta muốn ăn cái này, đút cho ta đi.
-Nào, ăn cái này nhé.
Ba tuyệt sắc giai nhân ở bên cạnh Đường Kim thỉnh thoảng lại làm nũng một cái càng làm cho cỗ lửa nóng trong lòng hắn bốc lên hừng hực, lúc hắn dưới sự phục thị của các nàng ăn hết bữa cơm này thì hắn cuối cùng cũng không thể nào áp chế được tà hỏa trong lòng mình nữa, một tay ôm lấy Hàn Tuyết Nhu một tay ôm lấy Kiều An An nhanh chóng bế hai nàng lên lầu tìm kiếm lại cảm giác mộng mị như hai năm trước, chỉ có điều là lần này là trên giường của Tống Oánh.
Ôn lại mộng cũ còn có cả người mới gia nhập. Lần này Tống Oánh cũng tham gia chiến đấu, bây giờ nàng đã hoàn toàn có thể khống chế được độc tố trong người mình, nhìn bề ngoài nàng cũng không khác gì những nữ tử phổ thông khác, mà sự ra nhập của nàng đã làm cho Đường Kim thưởng thức được một tư vị mới không thể nào hình dung được, thoải mái thư thái đến tột cùng.
Trong buổi tối ý loạn tình mê ấy, ba tuyệt sắc nữ tử tập trung đủ thanh thuần, vũ mị, yêu kiều đã làm cho Đường Kim say mê vô cùng, không thể nào tự dứt ra được, thậm chí hắn đã tạm thời quên hết tất cả, đem mọi thứ tạm ném qua một bên.
Mãi đến sáng hôm sau lúc chuông điện thoại vang lên thì hắn mới từ trong mê loạn tỉnh lại.
-Hình như tối qua quên không đưa cơm về cho Thanh tỷ rồi. – lúc này Đường Kim mới đột nhiên phát hiện ra là mình đã quên mất một việc quan trọng, có điều là khi hắn cầm điện thoại lên thì lại phát hiện người gọi tới không phải Đường Thanh Thanh, cũng không phải là người của Đồ Long tiểu tổ mà lại là Ninh Tâm Tĩnh.
-Ninh giáo quan, có việc gì không? – Đường Kim gối đầu lên một đống da thịt mềm mại, nhẹ nhàng tiếp điện thoại của Ninh Tâm Tĩnh.
-Đường Kim,tối qua Lạc Doãn Hàn, Châu Phi, Lưu Đan hành động là do ngươi phó thác sao? – Ninh Tâm Tĩnh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính.
-Cũng tính là vậy đi, bọn họ cụ thể đã làm những gì? – Đường Kim cảm thấy có chút khó hiểu, ba người kia có lẽ chỉ tìm kẻ bắt cóc kia xong đưa đứa bé trở về thôi chứ, sao đến Ninh Tâm Tĩnh cũng biết việc này nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận