Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 688: Có thể thu tiền phòng rồi.

-Ninh giáo quan, có vấn đề gì sao? – Đường Kim thấy Ninh Tâm Tĩnh dường nhưu đang thất thần liền hỏi một câu.
-A.. không có gì. – Ninh Tâm Tĩnh đột nhiên giật mình một cái sau đó mới lắc đầu:
-Cứ quyết định như vậy đi, đợi lát nữa ta sẽđi kinh thành, Lạc Doãn Hàn ba người tạm thời ở lại đây đợi tin tức của ta đi.
Ba người đồng thời gật đầu, còn Đường Kim thì lập tức hỏi:
-Ninh giáo quan, có cần ta đưa cô tới kinh thành không?
-không cần đâu, nếu như cần ngươi tới đến lúc đó ta sẽ gọi điện. – Ninh Tâm Tĩnh lắc đầu sau đó liền đứng dậy:
-Bây giờ ta sẽ đi ngay, ngươi sắp xếp cho họ một chút đi.
-Được rồi. – Đường Kim gật đầu đáp ứng, tuy rằng hắn đã mờ mờ thấy được Ninh Tâm Tĩnh có gì đó không bình thường nhưng hắn cũng không cưỡng cầu, dù sao thì hắn tùy thời đều có thể tới kinh thành, cho dù thực sự có xảy ra chuyện gì thì hắn cũng có thể lập tức chạy tới, không cần phải lo lắng gì hết.
Ninh Tâm Tĩnh rất nhanh đã rời đi, nàng vừa đi một cái thì Lưu Đan lập tức nhịn không được cười bát quái:
-Đường Kim, Ninh giáo quan sao đột nhiên lại trở nên xinh đẹp như vậy a? Vết sẹo vốn có trên mặt nàng đột nhiên biến mất là do nó vốn không hề tồn tại hay sao thế?
-Cái này gọi là con gái làm đẹp vì người mình yêu đó mà! – Đường Kim nghiêm trang nói.
Con gái làm đẹp vì người mình yêu?
Lưu Đan dùng ánh mắt cổ quái nhìn Đường Kim một cái, hắn đang nói chính mình sao?
Lưu Đan cũng không hỏi gì thêm nữa vì rất nhanh Trình Lâm đã xuất hiện trước mặt nàng, Đường Kim đơn giản giới thiệu hai bên một chút sau đó đem việc sắp xếp chỗ ăn ở của ba người giao cho Trình Lâm.
Giao phó xong mọi việc, sắc mặt Đường Kim đột nhiên đại biến, hắn nhanh chóng nói:
-Các người có việc gì thì có thể gọi điện cho ta, ta đi trước đây!
Thanh âm còn chưa biến mất thì Đường Kim đã mất hút cmnr, ba người Lạc Doãn Hàn nhất thời đều ngơ ngác nhìn nhau, Đường Kim có cần thiết phải chạy nhanh như thế không?
-Đường Kim bị làm sao thế? – Lưu Đan có chút khó hiểu hỏi:
-cho dù hắn có vội vàng về gặp chị gái nuôi thì cũng không cần phải giống như đào tẩu thế chứ?
Trên mặt Trình Lâm lập tực lộ ra một nụ cười vui sướng khi thấy người gặp họa:
-Đường Kim không phải là vội vàng đi gặp chị gái nuôi mà là hắn sợ phải gặp con gái nuôi.
-Con gái nuôi? – Lưu Đan ngẩn ra:
-Đường Kim có cả con gái nuôi cơ à?
Nàng vừa mới dứt lời thì trước mặt đã nàng đã xuất hiện bốn tiểu nha đầu, bốn tiểu nha đầu vừa xinh đẹp lại đáng yêu, hơn nữa chúng lại giống y hệt nhau, trong khoảng khắc Lưu Đan giống như si như say nhìn bốn tiểu nha đầu.
Mãi một lúc sau nàng mới ấp úng:
-Đây… đây là sinh bốn hả?
-Cha nuôi lạichạy mất rồi!
-Đều tại Lanh Lợi ngủ nướng mà ra!
-Nhưng mà hình như Cha nuôi có dẫn tới ba người mới|!
-Chúng ta lại có thể thu tiền thuê nhà rồi!
Bốn tiểu nha đầu xinh đẹp mỗi người làm một câu sau đó cùng nhau chạy tới bên cạnh mấy người Lưu Đan, bốn cánh tay phấn hồng nhỏ bé duỗi ra:
-Trả tiền phòng đi!
Trả tiền phòng?
Ba người nhất thời đều cảm thấy dở khóc dở cười, đây là định chơi trò gì thế không biết?
Lưu Đan dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Trình Lâm, bốn tiểu nha đầu này nhìn rất là đáng yêu, nàng vừa gặp đã thích, tuy rằng vẫn cảm thấy có chút khó hiểu nhưng mà nàng cũng không hề tức giận với bọn nhỏ mà nàng chỉ muốn hiểu rõ tình huống này thôi.
-Nơi này tuy rằng là căn cứ địa của Ám Kiếm nhưng mà trên thực tế thì căn biệt thự này lại thuộc quyền sở hữu của Đường Kim, mỗi người chúng ta đều phải trả tiền thuê phòng, đến cả Ninh giáo quan cũng không ngoại lệ. – Trình Lâm có chút bất lực giải thích:
-Cho nên bốn người bọn chúng mới đòi tiền nhà các người đó.
-Tỷ tỷ, mau trả tiền phòng.
-Đại thúc, mau trả tiền phòng.
-Đại ca ca, mau trả tiền phòng.
-Trả tiền phòng đê, một tháng một vạn tệ, ưu đãi lớn, cam kết hai năm không tăng giá.
Bốn tiểu nha đầu lại mỗi người một câu, Châu Phi thì lại cảm thấy buồn bực:
-Tiểu muội muội, ta rất già sao? Tại sao bọn họ đều được gọi là ca ca với tỷ tỷ mà ta lại là thúc thúc? – Châu Phi buồn bực hỏi.
-Người bao nhiêu tuổi rồi? – bốn tiểu nha đầu đồng thanh hỏi.
-Hai mươi ba. – Châu Phi lập tức đáp.
-Cha ta năm nay mới 18 tuổi, tại sao chúng ta lại không thể gọi người là đại thúc chứ? – bốn tiểu nha đầu lý lẽ hùng hồn nói.
-Nhưng mà Lạc ca còn lớn tuổi hơn ta.. – Châu Phi chỉ Lạc Doãn Hàn nói.
-Nhưng mà người ta đẹp trai hơn người! – bốn tiểu nha đầu lại đồng thanh đáp.
-Phụt! – Lưu Đan không nhịn được bật cười.
Châu Phi thì càng bị phẫn hơn, bốn tiểu nha đầu này đúng là ăn hiếp người quá đáng mà.
-Tiểu muội muội, các người tên là gì? – lúc này Lưu Đan mới tươi cười hỏi:
-Cha nuôi các người chính là Đường Kim sao?
-Khả Khả
-Ái Ái
-Lanh Lanh
-Lợi Lợi
-Chúng ta chính là Thiên Sứ áo đen vô địch thiên hạ Khả Ái Lanh Lợi.
Bốn tiểu nha đầu đồng thanh hô, sau đó mới duỗi tay ra trước mặt Lưu Đan:
-Tỷ tỷ, mau trả tiền phòng a, chúng ta đang thiếu tiền tiêu vặt!
-Khả Ái Lanh Lợi? Lưu Đan ngẩn ra, sau đó nàng cười khẽ:
-Tiểu muội muội, tỷ tỷ có lẽ chỉ ở đây vài ngày, như thế cũng phải trả tiền nhà sao?
-Một ngày 400 tệ, thuê cả tháng sẽ có ưu đãi chỉ 1 vạn tệ! – bốn tiểu nha đầu lại đồng thanh đáp.
-ẶC, như thế hả, nhưng mà tiền thuê phòng của chúng ta có phải là nên trả cho Đường Kim không? – Lưu Phong lại hỏi tiếp, nàng không phải là không nguyện ý trả tiền mà là chỉ muốn đùa với bọn nhỏ một chút mà thôi.
-Đường Kim chính là Cha nuôi của chúng ta a.
-Nhà của Cha nuôi cũng chính là nhà của chúng ta.
-Tiền của Cha nuôi cũng chính là tiền của chúng ta.
-Tiền thuê nhà ở đây đều là chúng ta thu hết đó.
Cuối cùng cả bốn mới đồng thanh hô lên:
-Tỷ tỷ đại thúc ca ca, mau trả tiền nhà nếu không chúng ta sẽ đuổi người đó., cẩn thận chúng ta đem mọi người ném xuống núi!
-Tiểu muội muội, nếu như các ngươi có sức lực ném được ta ra khỏi căn phòng này thì ta lập tức sẽ trả tiền nhà… - Châu Phi có chút buồn bực thốt lên một câu, chỉ là chưa kịp nói xong thì đã phát hiện chính mình đang bay ra ngoài.
Châu Phi trực tiếp từ trong phòng bay ra ngoài sau đó rơi xuống sân, nhưng điều kiều quái là hắn dường như tiếp đất rất bình ổn, chỉ là nhìn bốn phía Châu Phi chỉ cảm thấy có chút mơ màng, cái này… chính mình thực sự vừa bị bốn tiểu nha đầu này ném ra ngoài sao?
-Đại thúc, mau trả tiền nào! – bốn thanh âm thanh thúy truyền tới, Châu Phi đột nhiên phát hiện trước mặt mình bỗng xuất hiện bốn tiểu nữ hài, một giây sau hắn mới thấy Lạc Doãn Hàn và Lưu Đan từ bên trong chạy ra, đằng sau còn có cả Trình Lâm.
-Ặc, được rồi, được, ta trả. – Châu Phi cảm thấy choáng váng, hắn cuối cùng cũng hiểu ra là bốn tiểu nha đầu này có chút cổ quái và lập tức làm ra một lựa chọn sáng suốt đó là lấy tiền ra sau đó rút ra 1200 tệ:
-Trên người ta không có nhiều tiền mặt, trước tiên trả cho mỗi người thuê một ngày đã.
Một tiểu nữ hài nhanh chóng giật lấy tiền sau đó cười hì hì:
ắ ề ể ề ồ-Nơi này có một quy tắc là tiền thuê nhà chỉ có thể tự mình trả, không được phép trả hộ cho người khác, đại thúc, người đã trả tiền thuê nhà cho ba ngày rồi nhé!
Một tiểu nữ hài khác cũng lập tức quay về phía Lưu Đan và Lạc Doãn Hàn:
-Tỷ tỷ, ca ca, tiền thuê nhà của các người đâu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận