Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 690: Hàng của ngươi là giả

-Đẹp. – Đường Kim máy móc đáp, hai nàng xinh đẹp như thế mặc gì chả đẹp, đẹp không phải là quần áo mà chính là thân thể của hai nàng a.
Ngáp dài một cái, Đường Kim lẩm bẩm:
-Thực ra lúc không mặc gì còn đẹp hơn.
Thanh âm của hắn rất nhỏ nhưng mà Kiều An An và Hàn Tuyết Nhu đều không phải người bình thường cho nên tai các nàng khá là linh mẫn, hai người đều nghe thấy lời của Đường Kim.
Khuôn mặt trắng ngần của Kiều An An khẽ đỏ, nàng trợn mắt trắng dã lườm Đường Kim một cái, còn Hàn Tuyết Nhu đồng thời cũng hờn dỗi phun ra một câu:
-Đồ háo sắc!
-Ta chỉ nói lời thật lòng thôi mà! – Đường Kim nghĩ rằng mình rất là vô tội, lúc các nàng không mặc gì đúng là càng xinh đẹp hơn mà, cái này hắn đã tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không phải là lời nói bậy.
-Này, nói thật đi, kiện y phục này có đẹp không? Nếu đẹp thì chúng ta sẽ mua kiện cuối cùng này vậy! – Hàn Tuyết Nhu nũng nịu nói.
Cuối cùng Đường Kim cũng nghiêm túc quan sát, đây là hai chiếc áo lông chồn cùng mẫu mã chỉ là màu sắc khác nhau, một cái màu đen một cái màu trắng, chỉ có điều là trước giờ Kiều An An luôn thích mặc áo trắng thì lần này nàng lại chọn màu đen còn Hàn Tuyết Nhu rất ít mặc đồ trắng thì lần này nàng lại chọn màu trắng, so sáng như thế dường như hai người lại tăng thêm vài phần mị lực trong mắt hắn.
Kiều An An mặc lên cây đồ màu đen, trong sự thanh thuần thoát tục của nàng lại nhiều thêm vài phần khí chất lãnh diễm, còn cây đồ trắng của Hàn Tuyết Nhu lại làm nàng trong cái nóng bỏng gợi cảm lại thêm lên vài phần ngây thơ trong sáng.
-Y phục đẹp lắm. – Đường Kim cuối cùng cũng gật đầu:
-Chỉ có điều là vẫn không đẹp bằng các nàng…hihi..
-Vậy thì mua cái này đi. – Hàn Tuyết Nhu cười hì hì:
-An An tỷ, sau này chúng ta còn có thể đổi cho nhau mặc.
-Ừ được, vậy đều mua đi, chúng ta cũng nên đi ăn tối rồi đó! – Kiều An An gật đầu sau đó nhìn Đường Kim cười một cái:
-Chồng! mau đi thanh toán đi!
Đường Kim vừa mới đứng dậy thì bên cạnh đã truyền tới một tiếng nữ nhân:
-Tiểu thư, áo khoác lông chồn như hai người kia đang mặc có còn không?
-Rất xin lỗi, chỉ còn mỗi hai chiếc đó thôi. – người bán hàng đáp.
-Chỉ còn hai chiếc đó? – người vừa lên tiếng hỏi là một nữ nhân khoảng hơn ba mươi tuổi, rõ ràng là đã trang điểm rất là tỉ mỉ, vừa nhìn một cái thì thấy nữ nhân này cũng khá là xinh đẹp, nhưng nhìn kĩ một chút thì thấy dấu vết của trang điểm quá là lớn.
-Đúng vậy, chỉ còn hai chiếc này, hai vị tiểu thư này đang mặc thử, hay là quý khách hãy đợi một chút đi. – người bán hàng nói.
-Không cần đợi nữa, trực tiếp gói hai chiếc này lại cho ta đi, ta mua. – nữ nhân này nhìn Kiều An An và Hàn Tuyết Nhu một cái, trong mắt lóe lên một tia đố kị.
-Cái này… - nhân viên bán hàng lập tức ngẩn ra sau đó mới nhìn Kiều An An và Hàn Tuyết Nhu:
-Thật ngại quá, xin hỏi hai vị, các người có muốn mua không? Nếu như các người không muốn mua thì có thể để cho vị tiểu thư này mua.-Viết đơn hàng đi, chúng ta sẽ thanh toán ngay. – Kiều An An nói.
-Ờ, vậy được, hai người mua cả hai chiếc sao? – nhân viên bán hàng lại hỏi.
-Đúng vậy, mua cả. – Kiều An An khẽ gật đầu.
-Vậy thì xin lỗi vị tiểu thư này, hay là quý khách lần sau lại tới vậy? – nhân viên bán hàng nhìn nữ nhân vừa tới, lễ phép nói.
-Các người có ý gì? – nữ nhân kia lập tức phát hỏa:
-Ta không mua các ngươi cũng không mua, ta vừa nói muốn mua các người cũng lập tức muốn mua, các người đây là cố ý làm khó phải không?
-Cô hiểu lầm rồi, chúng ta vốn đã định mua nó. – Kiều An An khẽ chau mày, tính khí nàng khá tốt cho nên mới kiên nhẫn giải thích một câu.
Nhưng mà tính khí của Hàn Tuyết Nhu lại không được tốt như vậy, nàng lập tức không vui hừ một tiếng:
-Đúng là đầu óc có vấn đề, chúng ta cũng không quen biết cô, ai thèm cố ý làm khó cô chứ? Hoang tưởng thì cũng vừa vừa thôi nha!
-Ngươi nói cái gì? – nữ nhân kia nghe Hàn Tuyết Nhu nói thế lập tức gào lên:
-Ngươi dám mắng ta? Ngươi có biết ta là ai không?
-Đầu óc có vấn đề, ta vừa nói không biết cô rồi, giờ lại còn hỏi ta có biết cô là ai không? – Hàn Tuyết Nhu hừ lạnh một tiếng:
-An An tỷ, mặc kệ cô ta đi, cô ta bị ngu đó!
-Tiểu tiện nhân, ta nói cho ngươi biết, chồng ta là cục trưởng, ta sẽ xé nát cái miệng của ngươi.. – nữ nhân kia tức giận đùng đùng xông về phía Hàn Tuyết Nhu, hiển nhiên là muốn ra tay đánh người.
-Bốp! – Hàn Tuyết Nhu vung tay một cái tát lên mặt đối phương, đồng thời hừ một tiếng:
-Trước tiên ta đánh nát miệng cô rồi nói.
-Thân ái à, cái tát vừa rồi của nàng rất có phong phạm của ta a! – Đường Kim ở một bên khen ngợi.
Hàn Tuyết Nhu cười vũ mị một cái với Đường Kim:
-Người ta vốn rất là ôn nhu, tất cả là tại chàng dạy hư ta đó!
-Thân ái à, như thế thì oan uổng cho ta quá, không tín nàng thử hỏi Thất tiên nữ xem, nàng vẫn luôn thuộc phái cuồng dã như thế mà…hê hê… - Đường Kim cười hì hì.
Sắc mặt Hàn Tuyết Nhu khẽ ửng đỏ, nàng nghe ra được một tầng hàm ý khác trong lời nói của Đường Kim, nàng khẽ quay ra lườm hắn một cái:
-Đại sắc lang!
-Ngươi dám đánh ta? Ngươi vậy mà dám đánh ta? – nữ nhân kia bị Hàn Tuyết Nhu tát một cái xong thì đơ ra, đơ mất mấy giây sau đó ả mới đột nhiên gào lên.
-Đừng có kêu gào nữa, cẩn thận ta lại tát cho cái nữa bây giờ! – Hàn Tuyết Nhu khẽ hừ một tiếng sau đó mới quay ra nói với nhân viên bán hàng:
-Đừng đứng đờ ra đó nữa, mau viết đơn hàng đi, chúng ta còn đang đợi thanh toán đó!
-Ờ, được... được! - lúc này nhân viên bán hàng kia mới kịp hồi tỉnh lại, vội vàng chạy đi lấy đơn bán hàng, thần tiên đánh nhau phàm nhân chịu tội, nàng tốt nhất là không nên đứng ở bên cạnh xem mới phải.
-Nhìn cái gì? Gọi giám đốc của các người tới đây! – nữ nhân kia bắt đầu hống hách:
-Mau gọi bảo vệ bắt mấy người này lại, nếu không ta sẽ cho cửa hàng các người đóng cửa, chồng ta chính là cục trưởng cục công thương đó!
-Thời đại này chẳng có mấy nữ nhân nào thông minh được như ta, không phải là đào hố cho cha mình thì cũng là đào hố cho cha nuôi, bây giờ đến chồng mình mà cũng muốn hố nữa sao? – Hàn Tuyết Nhu lẩm bẩm một câu.
Lúc này Đường Kim lại kinh ngạc nhìn nữ nhân kia:
-Chồng cô là cục trưởng cục công thương à? Vậy thì hàng giả hàng nhái có phải là trong phạm vi quản chế của hắn không?
-Đương nhiên rồi, chồng ta chỉ cần nói một câu là có thể làm cho vả khu thương mại này phải đóng cửa! – nữ nhân kia dường như vô cùng đắc ý.
-Đóng cửa thì đóng cửa chứ sao, cửa hàng này cũng không phải của ta. – Đường Kim ngáp dài một cái:
-Ta chỉ là cảm thấy có chút kì quái, hàng giả hàng nhái như cô sao chồng cô không sớm thanh lý đi cơ chứ?
-Ngươi nói cái gì? – nữ nhân kia phẫn nộ gào lên:
-Ngươi nói ai là hàng giả?
-Chính là cô đó. – Đường Kim lười biếng nói:
-Xem mặt cô đi, hóa trang thành như thế, lớp phấn kia phải dày tới vài xen ti mét chứ chả chơi, chỉ cần cô rửa mặt một cái sợ rằng đến chồng cô cũng không nhận ra, ta nghĩ rằng buổi tối chắc hắn không dám ngủ cùng cô đâu, nếu không sáng hôm sau thấy mặt cô lại cứ tưởng là gặp quỷ đó.
Hàn Tuyết Nhu bật cười cái “phụt” một cái, mấy nhân viên bán hàng ở gần đó cũng trừng mắt há mồm, mồm miệng tên gia hỏa này thật là độc quá đi.
-Bảo vệ! Bảo vệ đâu? – nữ nhân kia điên tiết gào lớn:
-Mau đem tên hỗn đản chuyên làm loạn này ra khỏi nơi này cho ta!
Mọi người xung quanh đều thầm nhủ trong lòng, nữ nhân này ỷ có chồng là cục trưởng cục công thương, đem nơi này xem như nhà của mình rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận