Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 693: Tôn nghiêm chỉ dùng để nói với người mà thôi.

-Không sai, ta xác thực nên lựa chọn cách thứ ba, đó chính là giết ngươi! – Ninh Tâm Tĩnh dùng ánh mắt tràn đầy thù hận nhìn nam nhân tóc dài.
-Mười hai năm qua, ngày nào cô cũng muốn giết ta nhưng mãi đến bây giờ cô vẫn không giết được ta. – nam nhân tóc dài khẽ cười một tiếng:
-Mười hai năm rồi, tại sao cô vẫn không chịu hiểu ra? Cách biệt giữa cô và ta giống như khoảng cách giữa trời và đất không thể nào vượt qua được, bất luận cô có thực lực như thế nào, bất luận cô tìm được chỗ dựa ra sao, cô vĩnh viễn đều không thể nào giết được ta.
-Tống Vân Phong, Ninh Tâm Tĩnh ta thề với trời rằng sẽ có một ngày ta sẽ tự tay giết chết ngươi! – Ninh Tâm Tĩnh cắn chặt răng hằn từng chữ một.
-Lẽ nào mẹ cô không nói với cô rằng thứ đồ như lời thề hoàn toàn không đáng giá chút nào sao? – nam nhân tóc dài Tống Vân Phong nhẹ nhàng lắc đầu:
-Đã từng có lúc cô ta cũng từ thề non hẹn biển với ta rằng sẽ đợi ta quay về, nhưng mà khi ta trở về thì cô ta đã cùng người khác sinh ra cô, mẹ cô vì phạm phải lỗi lầm mà sinh ra cô cho nên lỗi lầm này phải do cô chịu trách nhiệm, đây không phải là lỗi của cô cũng không phải là lỗi của ta, chỉ là lỗi của mẹ cô mà thôi.
-Thứ người không bằng cầm thú như ngươi, mẹ ta không đợi ngươi là đúng! – Ninh Tâm Tĩnh bất giác nắm chặt tay hơn:
-Tống Vân Phong, bất luận ngươi muốn làm gì thì tốt nhất mau rời đi ngay lập tức cho ta, nơi này là kinh thành, nếu như ngươi dám động vào ta thì Kiếm Ngấn lão đại sẽ không tha cho ngươi đâu!
-Kiếm Ngấn? – trên mặt Tống Vân Phong lộ ra một nụ cười cổ quái:
-Cô thực sự cho rằng mười hai năm trước ta tha cho cô là do ta sợ Kiếm Ngấn sao?
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuyệt mĩ của Ninh Tâm Tĩnh, trong mắt Tống Vân Phong xuất hiện vài sắc thái khác thường, hắn đột nhiên than nhẹ một câu:
-Cô thực sự rất giống mẹ mình, chỉ có điều là cô bây giờ còn xinh đẹp hơn cô ta vài phần, nhưng mà cô cũng giống hệt với mẹ mình, lúc nào cũng cho rằng điều mà tất cả mọi nam nhân quan tâm nhất là khuôn mặt của nữ nhân mà không biết rằng thật ra có một thứ mà nam nhân càng để ý hơn đó chính là tôn nghiêm của họ.
-Tôn nghiêm chỉ dùng để nói với người thôi, ngươi là người sao? – Ninh Tâm Tĩnh cười lạnh.
-kì thực ta cũng không yêu mẹ cô như vậy, thậm chỉ năm đó trước khi trở về ta còn tính sẽ bỏ cô ta, nhưng mà cô ta lại dám tìm một nam nhân khác trước, cái này đối với ta mà nói là một loại nhục nhã không thể tiếp thu được. – Tống Vân Phong không nhanh không chậm nói:
-Còn ta, thực ra ta cũng không có hứng thú lắm với khuôn mặt của cô, cho dù khuôn mặt của cô có xinh đẹp hơn mẹ mình đi chăng nữa, năm đó ta tha cho cô thực ra không có quan hệ gì với việc cô tự rạch mặt mình cả, cũng chẳng liên quan gì tới Kiếm Ngấn, ta chỉ là muốn tìm ra một cách càng hiệu quả hơn để làm nhục cô mà thôi.
-Ngươi rốt cục muốn làm gì? – Ninh Tâm Tĩnh cuối cùng cũng cảm thấy có chút bất an, bỏi vì nàng biết nam nhân này nhìn thì anh tuấn tiêu sái, khí độ phi phàm nhưng thực chất hắn chính là một tên biến thái từ đầu đến đuôi, việc gì hắn cũng có thể làm ra được.
-Nam nhân của cô vẫn còn chưa tới sao? – trên mặt Tống Vân Phong lộ ra một nụ cười vô cùng xán lạn:
-Nghe nói hắn tên là Đường Kim à? Cô muốn tự mình gọi điện hay để ta báo cho hắn đây?
Lòng Ninh Tâm Tĩnh phút chốc trầm xuống, nàng cuối cùng cũng ý thức được tên Tống Vân Phong này hoàn toàn không có cố kị gì hết.

Ninh Sơn, quán lẩu Tứ Xuyên.
Đường Kim cùng Hàn Tuyết Nhu và Kiều An An vẫn đang ăn lẩu, lần này hắn không có gặp phải Trương Tiểu Bàn và Vương Cầm, dù sao thì Vương Cầm cũng đã đi học đại học, cơ hội để nàng xuất hiện tại nơi này cũng không nhiều nữa.
Nhắc tới chuyện này Đường Kim vẫn không biết kết quả của việc lần trước hắn lừa Trương Tiểu Bàn đi tỉnh thành tìm Vương Cầm sẽ thế nào.
ồ ố ể ế ồ-Ai da, phải rồi, Linh tỷ nói muốn mời chàng bữa cơm để cảm ơn đó. – Hàn Tuyết Nhu đang ăn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện rồi đột nhiên nói.
-Nàng nói với cô ấy là không mời ta ăn cơm mới là biện pháp cảm ơn tốt nhất đấy. –Đường Kim tùy ý đáp.
-Cái gì chứ, người ta muốn mời chàng ăn cơm mà chàng cứ làm như mình phải chịu thiệt không bằng. – Hàn Tuyết Nhu bất mãn nói.
-Thân ái à, ta càng muốn được ăn nàng ở đây hơn đó. – Đường Kim cười hì hì.
-Hứ, ta mới không cho chàng ăn, tối nay chàng đi mà ăn An An tỷ ấy. – Hàn Tuyết Nhu yêu kiều hứ một tiếng.
Sắc mặt Kiều An An khẽ đỏ, nàng lườm Hàn Tuyết Nhu một cái:
-Tiểu Nhu, đừng có lôi ta vào chứ, tối nay ta muốn nghỉ ngơi, ngày mai ta còn phải đi làm.
-An An tỷ, hay là tỷ đừng đi làm nữa, sau này tỷ làm hộ sĩ chuyên chức của Đường Kim đi. – Hàn Tuyết Nhu cười hì hì.
Kiều An An đang định nói gì thì chuôn điện thoại của Đường Kim chợt vang lên:
-Ta là Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu xinh đẹp…
Đường Kim cầm điện thoại lên rồi nhấc máy:
-Alo ai đấy?
-Đường Kim, hai năm không gặp ngươi vậy mà vẫn chưa chết, thật là làm ta rất thất vọng đấy. – bên kia truyền tới một thanh âm khá quen thuộc, trong thanh âm đó còn có cả một chút ý vị buồn bực:
-Xem ra ta lại phải cẩn thận đề phòng ngươi hạ độc rồi.
-Thu Phong Hàn? – Đường Kim cuối cùng cũng nhớ ra:
-Bây giờ ngươi rất muốn chết sao? nếu không ngươi gọi điện cho ta làm gì?
-Chính vì không muốn bị ngươi độc chết cho nên ta mới phải gọi cuộc điện thoại này đây. – Thu Phong Hàn than nhẹ một cái:
-Ta nghĩ là loại thần kinh đến Băng Tuyết Liên và Băng Sương sát thủ còn muốn đẩy ngã như ngươi tuyệt đối là mẫu người trọng sắc khinh địch điển cmn hình, nếu như ta nói cho ngươi một tin tức để ngươi đi cứu một mỹ nữ, có phải là ngươi sẽ quên mất một địch nhân như ta không?
-Con hàng nhà ngươi mới thần kinh ấy! – Đường Kim không vui nói:
-Lẽ nào ngươi không phát hiện ra hai năm nay Băng Đường mỹ nữ càng xinh hơn rất sao?
-Ách, gần đây ngươi có gặp bọn họ à? – Thu Phong Hàn ngẩn ra:
-Như thế mà ngươi vẫn chưa có chết sao?
-Ngươi chết rồi ta cũng không chết được đâu, mau nói đi, ngươi có tin tức gì muốn nói cho ta biết? – Đường Kim rất nhanh đã hỏi vào việc chính.
-Có một mỹ nữ tên là Ninh Tâm Tĩnh đang gặp phải một tên biến thái rất cường đại, ờ, tên kia vừa cường đại vừa biến thái hơn ngươi rất nhiều, ngươi có muốn đi cứu mỹ nhân không? – Thu Phong Hàn không nhanh không chậm nói.
-Mau đưa ta địa chỉ, lần sau ta sẽ không độc chết ngươi nữa! – Đường Kim nhanh chóng hỏi.
… Kinh thành.
Ninh Tâm Tĩnh và Tống Vân Phong vẫn đứng đối diện nhau, Tống Vân Phong vẫn là một bộ dạng tiêu sái tự tại, phong khinh vân đạm, còn Ninh Tâm Tĩnh lúc này rõ ràng đang khá là khẩn trương.
-Không muốn gọi Đường Kim tới sao? – Tống Vân Phong khẽ cười:
-Xem ra ta vẫn phải đích thân báo cho hắn rồi.
-Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? – Ninh Tâm Tĩnh cắn răng hỏi.
-Điều nhục nhã nhất đối với một nữ nhân kì thực không phải là nhốt cô ta như một nô lệ trong nhà để tùy ý chơi đùa, mà chính là để cô ta ở trước mặt nam nhân mình yêu nhất hưởng thụ khoái lạc của thể xác. – Tống Vân Phong than nhẹ một tiếng:
-Mười mấy năm trước ta đã rất muốn làm việc này chỉ đáng tiếc là ta có tính ở sạch, không muốn đụng vào nữ nhân đã bị người khác đụng qua, cho nên lúc đó ta mới không dùng trên người mẹ cô, bây giờ..haha ta có thể dùng chiêu này trên người cô rồi.
Khẽ ngừng một chút, Tống Vân Phong lại tiếp tục nói:
-Nếu như hắn tại lúc trên mặt cô vẫn còn vết sẹo kia mà vẫn có thể yêu thương cô thì ta tin chắc rằng tình yêu giữa hai người nhất định là thật lòng, ờ.. đặc biệt là cô có thể vì hắn mà tẩy đi vết sẹo trên mặt mình càng nói lên là cô thực sự yêu hắn, đối với ta mà nói thì điều này lại càng hoàn mỹ hơn đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận