Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 695: giết ngươi ta chỉ cần dùng miệng mà thôi.

-Phép khích tướng này không có tác dụng với ta đâu. – Tống Vân Phong khẽ cười một cái:
-Nếu như ngươi muốn dùng thủ pháp thấp kém như thế để chạy trốn thì ta chỉ có thể nói là ngươi phải thất vọng rồi.
-Ngu ngốc, nếu như ta thực sự muốn đi ngươi có thể cản được ta sao? – Đường Kim cuối cùng cũng nhịn không được mắng:
-Nếu không phải để cho Tâm Tĩnh tự mình hoàn thành nguyện vọng ta sớm đã làm thịt ngươi rồi!
-Được lắm, vậy để ta xem thử xem cuối cùng là ai có thể làm thịt ai? – Tống Vân Phong dường như bị Đường Kim mắng là tên ngốc nhiều quá nên đã thực sự động nộ, thân thể hắn đột nhiên biến mất tại chỗ sau đó chớp mắt đã tới trước mặt Đường Kim, bàn tay nắm thành quyền rồi nhanh chóng vung về phía Đường Kim.
-Ngu ngốc, ta ở đây này! – thanh âm của Đường Kim đột nhiên từ phía sau lưng Tống Vân Phong vang lên.
Tống Vân Phong không hề quay đầu mà lật tay vỗ ra sau một chưởng.
-Ngu ngốc, ta ở bên này! – thanh âm của Đường Kim lại vang lên ở một bên hông, chưởng vừa rồi của Tống Vân Phong lại đánh vào không khí.
Sắc mặt Tống Vân Phong cuối cùng cũng trở nên khó coi, lúc này thanh âm của Đường Kim lại một lần nữa vang lên:
-Chỉ bằng chút bản lĩnh này của ngươi, ta có cần phải chạy chốn không hả? Ta không làm thịt ngươi chẳng qua là vì muốn Tâm Tĩnh đích thân giết ngươi mà thôi!
-Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi! – Tống Vân Phong không hề công kích nữa mà từ từ quay người nhìn Đường Kim đang đứng cách hắn mấy chục mét:
-Độn thuật của ngươi rất tinh diệu, hoàn toàn có thể sánh ngang với Băng Sương sát thủ, nhưng ngươi cho rằng chỉ dựa vào chút độn thuật khéo léo của ngươi mà có thể ăn may đến mức giết được ta sao?
-Ta muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay, chỉ là ta nghĩ cho Tâm Tĩnh nên tạm thời giữ các mạng của ngươi lại thôi. – Đường Kim lười biếng nói:
-Ta hỏi ngươi lại một lần nữa, ngươi muốn chết bây giờ hay để đến tiết thanh minh mới chết đây?
-Đường Kim, ngươi chỉ giỏi võ mồm thôi sao? – Tống Vân Phong lắc đầu cười:
-Có ngon thì thử dùng một chút bản lĩnh thực sự của ngươi để ta xem ngươi rốt cục có giết được ta không?
-Thực ra ta muốn giết người thì chỉ cần dùng miệng mấp máy vài cái mà thôi. – Đường Kim làm ra một bộ dạng rất nghiêm túc nhìn Tống Vân Phong:
-Nếu ngươi cứ nhất quyết chưa thấy quan tài chưa rơi lệ thì ta vẫn là nên đưa ngươi xuống địa ngục sớm một chút vậy!
Nói đến đây Đường Kim ngừng một chút rồi trầm giọng quát:
-Băng Nhi, động thủ!
Trong mắt Tống Vân Phong xẹt qua một tia khinh thường nhưng một giây sau thì sắc mặt hắn bỗng đại biến, bởi vì hắn bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ khí tức vô cùng cường đại, mà cỗ khí tức này trong chớp mắt đã khóa chặt hắn.
-Hự! – Tống Vân Phong trầm giọng thét một tiếng, cả người đột nhiên bay thẳng lên, chính tại khoảnh khắc mà hắn cảm nhận được cỗ khí tức kia thì hắn đã vận hết công lực ý đồ muốn nghênh địch, nhưng hắn lập tức đã phát hiện việc này căn bản là tốn công vô ích bởi vì trong khoảnh khắc đó, một cỗ lực lượng vô cùng cường dại đã trào tới và chấn hắn bay ra ngoài.
-Phốc! – Tống Vân Phong phun ra một ngụm máu tươi, nhất thời hắn chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đã bị chấn đến lệch khỏi vị trí, chân khí trong thể nội phút chốc tán loạn, sau đó thì cả người hắn mới như con diều đứt dây nghiêng nghiêng ngả ngả tiếp đất.
Cùng với lúc hắn bắt đầu rơi xuống đất thì hắn cuối cùng cũng nhìn thấy bên cạnh Đường Kim có thêm một thân ảnh, một thân ảnh yểu điệu toàn thân một màu trắng tinh khôi, tuy rằng dùng lụa trắng che mặt nhưng vẫn không thể nào dấu được vẻ phong hoa tuyệt sắc của nàng.
-Hàn Băng? – Tống Vân Phong thất thanh kinh hô, lần đầu tiên trong ngữ khí của hắn không những có sự chấn kinh mà còn có cả một tia sợ hãi!
Cung chủ Băng Cung uy chấn Tiên môn, cho dù là Tống Vân Phong cũng không dám thái độ trước mặt nàng.
-Ta nói qua, ta muốn giết người thì chỉ cần mấp máy môi vài cái thôi mà. – thanh âm lười biếng của Đường Kim vang lên, mà Hàn Băng vừa mới xuất hiện cũng không thèm nhìn Tống Vân Phong, nàng chỉ nhìn Đường Kim, trong ánh mắt lộ ra và tia thần tình khá là phức tạp.
-Phanh!
Thân thể của Tống Vân Phong cuối cùng mạnh mẽ đập xuống mặt đất, hắn lại lần nữa phát ra tiếng kêu đau đớn:
-Ựa!
-Băng Nhi, về trước đi! – Đường Kim nhìn Hàn Băng một cái nhàn nhạt nói.
Hàn Băng khẽ gật đầu sau đó lập tức biến mất.
Nhìn thấy một màn này thần tình của Tống Vân Phong nhất thời đại biến, đường đường là cung chủ Băng Cung, trong Tiên môn không ai gặp mà không sợ, tại sao lại nghe lời Đường Kim như thế, thậm trí nhìn càng giống như là thủ hạ của Đường Kim vậy?
Cho dù là Ninh Tâm Tĩnh đối việc việc này cũng kinh ngạc dị thường, tin tức về Hàn Băng nàng biết rất ít, nhưng nàng cũng có nghe nói qua Hàn Băng, càng quan trọng hơn là nàng còn biết việc hai năm trước Đường Kim mất tích nhất định là có quan hệ với Hàn Băng, nhưng tại sao sau hai năm Hàn Băng lại trở nên nghe lời Đường Kim răm rắp như vậy? Lẽ nào trong hai năm qua giữa Hàn Băng và Đường Kim đã phát sinh chuyện gì đó rất đặc biệt?
-Tâm Tĩnh, bây giờ nàng có thể giết hắn rồi đấy. – Đường Kim lại lên tiếng.
-Bây giờ? – Ninh Tâm Tĩnh ngẩn ra, hiển nhiên là nàng có chút trở tay không kịp, lẽ nào bây giờ nàng sắp báo thù thành công rồi sao?
-Đi đi, hắn bây giờ không khác gì người bình thường, nàng muốn giết hắn dễ như trở bàn tay. – Đường Kim gật đầu một cái đồng thời khẽ buông vòng eo mềm mại của Ninh Tâm Tĩnh ra:
-Ta đã từng nói, ta nhất định sẽ để nàng tự tay báo thù mà, bây giờ nàng chỉ cần tiến lên lấy đầu của là được.
Ninh Tâm Tĩnh khẽ gật đầu, nàng hít một hơi thật sâu nỗ lực bình phục tâm tình hỗn loạn của mình, sau đó mới nhấc chân lên từ từ bước về phía Tống Vân Phong.
Mười hai năm rồi, đã tròn mười hai năm, cuối cùng nàng cũng có thể tự tay giết chết kẻ thù của mình.
Trong lòng Ninh Tâm Tĩnh bỗng nhiên dâng lên một cảm giác chua xót, báo thù đối với nàng mà nói đã từng là một việc xa vời không thể nào với tới, thậm chí chỉ khoảng một khắc đồng hồ trước nàng đã sắp tuyệt vọng, nàng đã cho rằng cả đời này mình không có cách nào để báo thù hết, nhưng bây giờ kẻ thù nhìn như rất cường đại này bây giờ đã biến thành một nửa phế nhân, biến thành nhược tiểu yếu đuối đến mức nàng có thể dễ dàng lấy mạng hắn.
Khoảng cách càng ngày càng gần, cuối cùng nàng cũng dừng lại ở vị trí chỉ cách Tống Vân Phong không tới một mét.
-Tống Vân Phong, ngươi có từng nghĩ qua ngươi sẽ có ngày hôm nay không? – Ninh Tâm Tĩnh từ trong thắt lưng lấy ra một thanh chùy thủ (dao găm), từ từ hỏi.
-Cô thực sự dám giết ta sao? – Tống Vân Phong gắng sức ngồi dậy, trên mặt vẫn lộ ra một nụ cười:
-Nếu như cô dám giết ta thì một cuộc chiến tranh tùy thời đều có thể nổ ra, còn có tất cả những người trong Ám Kiếm các cô đều sẽ không còn tồn tại nữa, cô xác định là mình dám động thủ giết ta sao?
-Tống Vân Phong, ngươi biết không? Tuy rằng ta luôn cho rằng ngươi không bằn loài cầm thú nhưng mà ít nhất ta vẫn luôn bội phục thực lực của ngươi, ta luôn nghĩ rằng ngươi thực sự rất cường đại, cường đại đến mức không thể chiến thắng – Ninh Tâm Tĩnh đột nhiên nở nụ cười, cả người nàng đột nhiên phát sinh một sự lột xác, một cỗ u ám mờ mịt đè nén đáy lòng nàng bấy lâu nay phút chốc biến mất sạch sẽ, nàng tiếp tục nói:
-Bây giờ ta mới phát hiện, kì thực ngươi cũng chỉ thế mà thôi, khi mà thực sự đối diện với sinh tử thì ngươi cũng chỉ có thể dùng cách như vậy để tìm kiếm cơ hội sống sót cho mình.
Khẽ ngừng một chút, nàng lại nói:
-Chỉ tiếc là bây giờ ngươi không thể hù dọa được ta nữa đâu, cho nên ngươi hãy đi chết đi!
Từ “chết” vừa ra khỏi miệng thì thanh trùy thủ tên tay Ninh Tâm Tĩnh đã nhanh chóng lướt về phía cổ họng Tống Vân Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận