Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 706: Mỗi phút kiếm cả triệu bạc

-Trương Tiểu Bàn, không phải chỉ là thi cuối kì thôi sao? đi thi tuy rằng buồn chán cũng không đến mức chết người a, có cần phải hô cứu mạng như thế không? – Đường Kim lười biếng nói.
-Anh bạn, không phải là thi cuối kì! – bên kia Trương Tiểu Bàn dường như sắp khóc:
-Ta vẫn đang ở tỉnh thành, ta căn bản là không có quay về thi cuối kì a.
-Ặc! – Đường Kim ngẩn ra:
-Cậu vẫn ở tỉnh thành? Cậu không định nói với ta là lần trước cậu đi tỉnh thành gặp Vương Cầm đến bây giờ vẫn chưa có về đó nha?
-Anh bạn, cậu đoán đúng rồi đấy, tóm lại là một lời khó nói hết được, trước tiên không nói cái này. – Trương Tiểu Bàn vội vàng nói:
-Anh bạn, lần này cậu nhất định phải giúp ta, ta bị tóm vào đồn cảnh sát rồi, cậu đến bảo lãnh giúp ta với, đưa 5000 tệ là được rồi, đợi sau khi ra ngoài ta sẽ trả tiền cho cậu.
Đường Kim lại ngẩn ra:
-Ách, bị bắt hả? Cậu không làm ra việc gì thương thiên hại lý đó chứ? Nhưng mà cũng đúng, Trương Tiểu Bàn, cậu có lẽ còn chưa có bản lĩnh làm ra việc gì thương thiên hại lý cả.
-Ta nói anh bạn, có thể đừng dìm hàng ta nữa được không? Trước tiên cứu ta ra ngoài đã, ta đang ở đồn cảnh sát Mặc Hồ gần trường đại học Minh Hồ, nếu cậu không tới được thì tìm một người quen ở tỉnh thành giúp ta bảo lãnh cũng được. – ngữ khí của Trương Tiểu Bàn không cần nói cũng đủ biết là có bao nhiêu buồn bực:
-Anh bạn, cậu nhất định phải giúp ta, nếu như ta không ra ngoài được thì Vương Cầm có khả năng bị thàng khác đào đi mất đó!
-Được rồi, bây giờ ta cũng đang nhàn thối ra, đợi một chút ta sẽ tới đó liền. – Đường Kim cuối cùng cũng đáp ứng, nói thế nào thì hắn cũng quen biết Trương Tiểu Bàn khá lâu rồi, nhìn Trương Tiểu Bàn nát như thế thì cũng nên tới giúp một chút, hơn nữa bây giờ hắn cũng đang không có việc gì làm.
-Anh bạn, nhớ đem tiền mặt đó, 5000 tệ tiền mặt, không được quẹt thẻ. – Trương Tiểu Bàn vội vàng nhắc nhở một câu.
-Biết rồi. – Đường Kim cúp máy rồi lập tức đứng dậy mặc quần áo, vài phút sau hắn đã trực tiếp có mặt ở Minh Hồ thị.
Lợi thế của thuấn di chính là bất luận là nơi nào cũng đều có thể đi tới trong chớp mắt, nhưng mà khuyết điểm là nếu nơi đó chưa từng đi tới thì không thể nào trực tiếp thuấn di tới, thế nên bây giờ Đường Kim chỉ có thể thuấn di tới một con phố lớn ở Minh Hồ thị, sau đó chuẩn bị gọi một chiếc taxi tới đồn cảnh sát Mặc Hồ.
Nhưng điều làm Đường Kim buồn bực là không biết hắn chọn sai địa phương hay do taxi ở Minh Hồ thị cung không đủ cầu mà hắn đứng ở chỗ này năm phút rồi nhưng vẫn chưa bắt được chiếc taxi nào, cũng có vài chục chiếc taxi đi qua nhưng bên trong đều đã có khách.
-Ngồi xe đúng là không tiện bằng tự mình đi a! – Đường Kim lẩm bẩm một mình, phương tiện giao thông đáng tin tưởng nhất trên đời này vẫn là xe căng hải ( đôi chân của mình).
Lúc Đường Kim đang buồn bực thì cuối cùng cũng có một chiếc taxi dừng lại bên cạnh hắn, Đường Kim không hề do dự mà mở cửa xe ngồi luôn vào, tài xế là một nam nhân khoảng ngoài 30 tuổi, vừa thấy Đường Kim hắn lập tức nhiệt tình chào hỏi:
-Lão bản ( ông chủ, cậu chủ…) đi đâu thế?
-Đồn cảnh sát Mặc Hồ. – Đường Kim tùy tiện đáp một câu rồi ngả lưng ra sau nhắm mắt dưỡng thần.
-Lão bản, lần đầu tiên tới Minh Hồ thị sao? – tài xế dường như rất thích nói chuyện , hắn chủ động bắt chuyện với Đường Kim.
-Rất nhiều lần rồi. – Đường Kim cũng không thèm mở mắt, lười biếng đáp.
-Thường xuyên tới đây đi công tác sao? – tài xế lại hỏi.
-Coi như thế đi! – Đường Kim tùy ý đáp.
-Vậy cậu rất quen thuộc nơi này sao? đi chỗ nào chơi chưa? Thành đại học rất là nổi tiếng đó. – tài xế lại hỏi.
-nghe không quen. – Đường Kim ngáp dài một cái:
-Ta cũng không quen ngươi, đừng hỏi nữa.
Tên tài xế có chút xấu hổ, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Đường Kim đúng là không có tâm tình nói chuyện với tên tài xế này, hơn nữa hắn luôn cảm thấy tên này hỏi lắm vl, không quen không thân có cần hỏi nhiều thế không?
Chiếc taxi đi khoảng nửa tiếng sau thì dừng lại.
-Lão bản, tới rồi, tất cả 88 tệ ( 300k) . – tên tài xế lại lên tiếng.
Đường Kim mở cửa xe, vừa xuống xe liền đi mất.
Tên tài xế kia lập tức ngẩn ra, sau đó mới vội vàng đuổi theo:-Lão bản, cậu vẫn chưa chả tiền!
-Ta không đòi tiền ngươi là may rồi, ngươi còn muốn đòi tiền ta hả? – Đường Kim trừng mắt nhìn tên tài xế một cái.
-Ngươi có ý gì hả? – tên tài xế có chút tức giận, thanh âm cũng lớn hơn:
-Ngươi muốn đi xe không trả tiền có phải không?
Không đợi Đường Kim lên tiếng, tên tài xế lại cao giọng hơn:
-Ngươi muốn ăn quỵt có phải không? Đồn cảnh sát ở ngay đây, ta lập tức đi báo cảnh sát!
-Ta lại sợ quá cơ, uốn báo cảnh sát thì mau đi cùng ta đi. – Đường Kim lười biếng nói sau đó trực tiếp đi thẳng vè phía đồn cảnh sát.
Nhìn thấy bộ dạng bố đời của Đường Kim, tên tài xế lập tức ngẩn ra, sau đó mới vội vàng khóa cửa xe rồi theo Đường Kim đi vào cục cảnh sát.
-Đứng lại, mau trả tiền, đừng có lãng phí thời gian của ta, ta còn phải đi làm ăn.
- tên tài xế có chút phẫn nộ.
-Ồn cái gì chứ? Nơi này là đồn cảnh sát, không phải là cái chợ! – một tên cảnh sát béo ục ịch lập tức lớn tiếng hô, nhìn hai người một cái sau đó mới hỏi:
-Nói đi, có chuyện gì?
-Ta là tài xế taxi, hắn ngồi xe xong không trả tiền! – tên tài xế vùa chỉ ĐườngKim vừa phẫn nộ nói:
-Cảnh quan, ông phải làm chủ cho ta, hắn không những không trả tiền mà còn làm lỡ thời gian làm ăn của ta, tổn thất này phải tính thế nào đây?
-Làm lỡ thời gian của ngươi? – Đường Kim nhìn tên tài xế:
-Thời gian của ngươi rất đáng tiền sao?
-Thời gian của ta đương nhiên là đáng tiền rồi, có lúc một tiếng ta có thể kiếm được 200 tệ lận! – tên tài xế phẫn nộ đùng đùng nói.
-Ta mỗi phút còn kiếm được cả triệu bạc kia. – Đường Kim hời hợt nói.
-Mỗi phút kiếm cả triệu bạc? Ngươi đến ngồi taxi còn định ăn quỵt, đừng có mà chém gió nữa! – tên tài xế hừ lạnh một tiếng:
-Cho dù mỗi phút người kiếm cả triệu bạc thì cũng không có quan hệ gì với ta, mau trả tiền xe, ta còn đợi đi chở khách!
-Sao lại không liên quan đến ngươi? – Đường Kim không nhanh không chậm nói:
-Ngươi làm lãng phí mất mười phút đồng hồ của ta, ta không đòi tiền ngươi là may rồi, ngươi còn định đòi tiền ta hả?
-Ta làm lãng phí mười phút của ngươi khi nào? Bây giờ là ngươi lãng phí thời gian của ta thì có! – tên tài xế phi thường phẫn nộ.
-Đều dừng lại cho ta1 – tên cảnh sát béo kia nhịn không được quát lớn:
-Bảo các người không được cãi nhau ở đây rồi, còn cãi có tin ta bắt cả hai vào đồn không?
-Cảnh quan, không phải ta muốn cãi nhau, nhưng mà ngài phải bảo hắn trả tiền ta a! – tên tài xế kia có chút gấp gáp:
-Thời gian của ta không thể lãng phí được a.
-Ngươi biết là thời gian không thể lãng phí sao lúc lái xe đến đây còn có tình đi vòng thêm hơn nửa đường nữa? – Đường Kim khinh bỉ nói:
-Ngươi thực sự cho rằng là ta ngủ thật sao? Rõ dàng chỉ cần đi có 10 phút là tới, thế mà cmn loanh quanh tận nửa tiếng đồng hồ, bây giờ còn dám đòi tiền ta hả? Ta có tiền cũng không cho ngươi đâu!
Lời này của Đường Kim vừa nói ra thì mặt tên tài xế liền biến sắc, còn tên cảnh sát béo kia cũng chau mày nhìn tên tài xế:
-Ngươi cố ý đi đường vòng?
-Không có, ta tuyệt đối không có đi vòng a! – tên tài xế thề thốt nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận