Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 718: Cuối cùng cũng có giác ngộ cao hơn.

-Tên gia hỏa kia là Lôi Dương à? – Đường Kim nhìn nam nhân đang đi tới khinh bỉ nói:
-Tướng mạo chẳng ra sao cả!
-Được rồi, thật thà một chút cho ta, tay không được làm loạn. – Đường Thanh Thanh thấp giọng nói, trong lòng thì bắt đầu có chút xấu hổ, tiểu đệ chết tiệt này quả nhiên là được voi đòi Hai bà Trưng mà, nàng chỉ ôm tay hắn một chút mà thôi nhưng mà cánh tay kia của hắn lại không an phận chút nào, ôm eo nàng thì cũng thôi đi, đã thế lại còn bắt đầu sờ mó loạn xạ, đến cả bờ mông của nàng cũng bị hắn hỏi thăm vài lần.
-Thanh tỷ, ta không có làm loạn a. - Đường Kim tỏ ra vô tội:
-Tay của ta lúc nào cũng có mục tiêu rõ ràng, quyết sẽ không đặt sai địa phương!
-Tiểu đệ chết tiệt, ngươi còn dám nói! – sắc mặt Đường Thanh Thanh khẽ đỏ lên, tên gia hỏa này đúng là hết thuốc chữa!
Hai người nhỏ giọng nói chuyện, tuy rằng Lôi Dương không nghe thấy nhìn động tác của hai người thì sắc mặt hắn cũng càng ngày càng khó coi hơn, bời vì cho dù là ai nhìn thấy mấy động tác nhỏ của hai người cũng sẽ đều nhìn ra được quan hệ giữa hai người này cực kì thân mật.
-Đường cảnh quan, có thể giới thiệu bạn trai của cô cho ta làm quan một chút không? – Lôi Dương cuối cùng cũng đi tới trước mặt hai người, miễn cưỡng nở một nụ cười.
-Lôi luật sư, bạn trai ta đoạn thời gian trước không ở Ninh Sơn, gần đây mới quay về. – Đường Thanh Thanh có chút lạc đề.
-Đường cảnh quan, ta hiểu ý của cô. – trên mặt Lôi Dương lộ ra một tia cười khổ:
-Xin lỗi vì những ngày qua đã làm phiền cô, ta xin cáo từ!
Lôi Dương dứt lời liền quay đầu rời đi, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của Đường Thanh Thanh và Đường Kim.
-Ý? Tên gia hỏa này tự giác bỏ đi rồi? – Đường Kim có chút kinh ngạc.
Đường Thanh Thanh cũng ngẩn ra:
-Ta còn tưởng rằng phải lãng phí thêm một đống lời khuyên nữa chứ, thật không ngờ hắn lại dứt khoát như vậy.
-Coi như số hắn may, ta sẽ không đánh hắn nữa. – Đường Kim tùy tiện nói.
-Tiểu đệ, đệ có thể đừng bạo lực như vậy nữa có được không? Đệ xem ta đã bị đệ hại cho thành bạo lực cảnh hoa rồi đấy. – Đường Thanh Thanh trắng dã mắt nhìn Đường Kim:
-Được rồi, bây giờ Lôi Dương đã đi rồi, đệ còn không mau bỏ tay ra.
Đường Thanh Thanh vừa nói vừa bỏ hai cánh tay đang ôm tay Đường Kim của mình ra, chỉ tiếc là nàng buông ra cũng không có tác dụng vì Đường Kim vẫn cứ ôm lấy nàng.
-Thanh tỷ, ta là người rất coi trọng đạo đức nghề nghiệp, nếu đã đóng giả làm bạn trai tỷ thì phải chuyên nghiệp một chút, làm sao có thể nhanh như vậy đã xong việc được chứ? Nhỡ đâu tên Lôi Dương kia đang núp ở một bên theo dõi thì sao? Tóm lại là ít nhất thì ta vẫn phải vào vai bạn trai tỷ hết tối hôm nay. – Đường Kim hùng hồn nói, tay hắn không những không buông Đường Thanh Thanh ra mà còn càng siết chặt eo nàng hơn.
-Đệ a! – Đường Thanh Thanh đột nhiên than nhẹ một tiếng, có chút lực bất tòng tâm nói:
-được rồi, đệ muốn thế nào thì thế, dù sao ta cũng không có biện pháp nào với đệ cả.
Nói đến đây, hai tay Đường Thanh Thanh lại ôm lấy cánh tay của Đường Kim:
-Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.
Hai người không có bắt xe mà từ từ đi bộ trên phố, Đường Thanh Thanh không biết đang nghĩ gì mà một lúc lâu không có lên tiếng, thân thể nàng bất chi bất giác càng dán chặt vào người Đường Kim hơn, trong mắt của người ngoài thì họ giống như một đôi tình lữ không thể tách rời.
-tiểu đệ, phía trước có một quán mì, mì thịt bò ở đó khá ngon, hay là chúng ta vào đó ăn đi? – không biết đã đi mất bao lâu, Đường Thanh Thanh đột nhiên lên tiếng.
-Được. – Đường Kim một lời đáp ứng:
-Thanh tỷ thích là được rồi.
-Ta thích nhưng đệ chưa chắc đã thích. –Đường Thanh Thanh than nhẹ một câu, trong ngữ khí của nàng dường như còn ám chỉ một cái gì khác.
-Thanh tỷ, cái gì tỷ thích thì ta khẳng định cũng sẽ thích. –Đường Kim lập tức đáp.
-Được rồi ,đừng có nịnh ta nữa, tuổi của ta cũng không còn nhỏ nữa, không phải đứa trẻ lên ba mà tin lời đệ. – ngữ khí của Đường Thanh Thanh kèm theo một chút nũng nịu:
-Chúng ta vào ăn mì đi.
-Ta không có nịnh tỷ a, nhưng mà có một câu tỷ nói không sai, tuổi của tỷ đúng là không còn nhỏ nữa. – Đường Kim nghiêm trang nói.
-Sao hả? Ta mới có 23, đệ chê ta già rồi có phải không?
-Thanh tỷ, ý của ta là tuổi của tỷ cũng không còn nhỏ nữa, tỷ cũng nên có một người bạn trai chân chính đi. – Đường Kim nghiêm túc nói.
-Tiểu đệ chết tiệt, ta nói cho đệ biết, bất kể là lúc nào thì ta vĩnh viễn vẫn là tỷ tỷ của đệ, đừng có tưởng rằng chiếm được nhiều tiện nghi của ta như thế thì có thể thăng cấp làm bạn trai nhé. – Đường Thanh Thanh khẽ hừ một tiếng:
-Nếu như đệ nghĩ là ta nên tìm một người bạn trai chân chính thì ta có thẻ đi tìm người khác a.
ồ ể ấ-Được rồi, vậy vẫn là để ta làm bạn trai kiêm chức của tỷ đi. – Đường Kim có chút bất lực:
-Thanh tỷ, khi nào tỷ cần có bạn trai thì ta sẽ là bạn trai của tỷ, khi nào tỷ cần có chồng thì ta cũng sẽ làm chồng tỷ, ờ ờm… đương nhiên là lúc bình thường thì ta vẫn là em trai nuôi của tỷ rồi.
-Tiểu đệ, cuối cùng đệ cũng có giác ngộ cao hơn rồi đấy. – Đường Thanh Thanh tươi cười một cái, sau đó liền kéo Đường Kim đi vào trong quán mì.
Nơi này thực ra chỉ là một quán mì nhỏ, chủ nhân là một cặp vợ chồng, bên trong chỉ có vài cái bàn, bây giờ cũng không có mấy người, xem ra hôm nay cũng không đông khách.
Chỉ là như vậy cũng rất bình thường, dù sao thì ở đất Ninh Sơn này, buổi tối cũng chẳng có mấy người có thói quen ăn mỳ cả.
Nhưng mà mùi vị của mì thịt bò ở đây đúng là không tệ, Đường Kim ăn xong một bát lại liên tiếp gọi thêm mấy bát nữa, đến nỗi mà chủ quán phải dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn.
Đến cuối cùng bà chủ ở đây sau khi phát hiện người trả tiền lại là Đường Thanh Thanh thì trong lòng mới thầm nhủ một câu, đợi con gái mình về nhất định phải bảo nó khi tìm bạn trai tuyệt đối không được tìm loại người như Đường Kim, vừa ăn khỏe mà lại không có tiền trả, cô gái nào vớ được nam nhân như thế chắc phải vất vả lắm.
Đường Kim vừa mới bước ra khỏi quán mì, hắn đương nhiên là không biết mình vừa bị bà chủ mắng là tiểu bạch kiểm ăn bám ( trai bao), hắn bây giờ còn đang bận dụ dỗ chị gái nuôi xinh đẹp của mình:
-Thanh tỷ, hay là chúng ta đi xem phim đi, hình như gần đây có siêu phẩm mới ra lò đấy.
-Không có thời gian. – Đường Thanh Thanh lấy điện thoại từ trong túi ra:
-Cục cảnh sát gọi điện tới, tám phần là xảy ra chuyện gì rồi.
Dứt lời, Đường Thanh Thanh liền nghe máy:
-Ta là Đường Thanh Thanh, được, ta sẽ tới ngay.
Cúp máy xong ,Đường Thanh Thanh nhìn Đường Kim:
-Tiểu đệ ,vùa mới xảy ra một vụ án, ta phải đi làm việc đây, đệ tự mình về nhà đi.
Cũng không đợi Đường Kim đáp ứng, Đường Thanh Thanh lập tức quay người rời đi.
-Mấy tên tội phạm hiếp dâm đáng chết, các người không thể tự đi tìm gái ngành được sao? – Đường Kim có chút buồn bực, thực ra thì hắn cũng nghe được nội dung của cuộc điện thoại vừa rồi, ở một cửa hàng quần áo nào đó phía thành bắc vừa mới sảy ra một vụ cường bạo.
-Thôi vậy, về thì về. – Đường Kim lẩm bẩm một mình, thuấn di một cái đã về đến kí túc của hắn, Kiều An An vẫn chưa về, Đường Kim ngáp dài một cái, nằm ngửa ra giường định nghỉ ngơi một lát.
Nhưng đúng vào lúc này thì chuông điện thoại của hắn lại vang lên, cầm điện thoại lên nhìn một cái, người gọi tới lại là Thu Phong Hàn.
-Này, có gì thì mau nói đi! – Đường Kim cuối cùng cũng bắt máy, trong lòng thì có chút khó hiểu, tên vương bát đản Thu Phong Hàn này gọi điện cho hắn tận mấy lần, đến cùng là có việc gì nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận