Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 723: Không uổng công tới thế tục một chuyến.

Điền Hàn Sơn không những đánh bị thương mấy đồng mônhuynh đệ mà còn phẫn hận cường bạo cả vị sư muội kia, lần bạo phát này làm hắn cảm thấy vô cùng hả hê, áp lực đè nén trong lòng hơn hai mươi năm một khi được phát tiết ra ngoài thì sẽ giống như Thái Sơn sụp đổ, hồng thủy cuốn trôi, không thể nào ngăn lại được.
Thế là trên đường chạy trốn sự truy sát của sư môn, Điền Hàn Sơn vẫn không quên được loại khoái cảm ấy, cả quãng đường hắn đã làm nhục thêm không ít nữ nhân vô tội, hắn giống như lên cơn nghiện, không thể nào khống chế nổi chính mình, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi từ một kẻ thật thà cam chịu, hắn đã trở thành sắc quỷ trong miệng Thu Phong Hàn. Đến cả khi tới Ninh Sơn, vốn chỉ muốn thay một kiện y phục nhưng hắn cũng đã không nhịn nổi mà xơi luôn cả nữ nhân bán quần áo kia.
Điền Hàn Sơn cảm thấy mình vô cùng thích hợp với thế giới thế tục bên ngoài này, bởi vì ở thế giới này hắn có thể muốn làm gì thì làm, muốn lấy gì thì lấy, nhìn trúng mỹ nữ chỉ việc trực tiếp lột sạch nàng là được.
Cường đại! Nắm giữ tất cả trong tay! Đây chính là cảm giác của Điền Hàn Sơn lúc này. Rõ ràng làm hiện tại hắn không chỉ đạt được khoái cảm trên phương diện sinh lý mà cả trên phương diện tinh thần hắn cùng đồng dạng cảm nhận được khoái cảm.
Một bên chạy trốn một bên cướp nữ nhân, hắn biết bản thân mình không thể nào tiếp tục trốn được lâu nữa, hắn biết kiểu gì mình cũng sẽ bị người của Âm Sơn phái bắt lại, cho nên hắn càng cho rằng mình nên lợi dụng đoạn thời gian ngắn ngủi này để hưởng thụ tất cả những gì từ bé đến giờ chưa được hưởng thụ, hắn cho rằng chỉ cần thật thống khoái làm theo ý mình, làm những việc mình thích, như vậy mới không uổng kiếp này.
Điền Hàn Sơn không hề biết rằng toàn Ninh Sơn khắp nơi đều đang có người tìm hắn, nhưng hắn vẫn rất khôn ngoan mà cố ý tránh những chỗ đông người, đến cả lúc đói hắn cũng chọn một gánh hàng rong để ăn tạm hai củ khoai nướng.
Ngay lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh của Tần Khinh Vũ trên biển qc, Điền Hàn Sơn đã bị nàng hấp dẫn thật sâu, lúc này hắn mới đột nhiên ý thức được mỹ nữ tuyệt sắc như vậy mới là thứ hắn thực sự muốn, còn sư muội của hắn và mấy nữ nhân bị hắn cưỡng hiếp kia so với Tần Khinh Vũ thì quả đúng là không thể nào coi là nữ nhân được.
Vì thế bây giờ Điền Hàn Sơn cuối cùng cũng không đói quá ăn quàng, gặp nữ nhân là hiếp nữa, mà hắn đã bắt đầu có mục tiêu, mục tiêu đầu tiên của hắn chính là Tần Khinh Vũ.
-Có thể có được một nữ nhân như vậy, cho dù có chết thì cũng không uổng phí một chuyến tới thế tục này. – đưa mắt nhìn tòa nhà Hoàng Kim, Điền Hàn Sơn tự thì thào một câu rồi đột nhiên lóe lên một cái, xông thẳng vào bên trong.

Phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Hoàng Kim.
Tần Khinh Vũ đang ngồi bên cạnh bàn làm việc đọc tài liệu, nàng bất giác khẽ ngáp một cái, trên khuôn mặt tuyệt mỹ đã mờ mờ xuất hiện một tia mệt mỏi.
Do mấy ngày trước nàng có ở trong Thiên Đạo Tiên Cảnh một đoạn thời gian cho nên rất nhiều công việc chồng chất lại đang chờ nàng đích thân làm, bình thường nàng vốn đã rất bận, mấy ngày nay lại càng bận hơn, cũng may là nàng đã trở thành tu tiên giả, thể chất đã cải biến rất lớn, nhưng mấy ngày nay thời gian nghỉ ngơi của quá ít mới làm cho nàng bất tri bất giác có một chút cảm giác buồn ngủ.
-Hôm nay phải nghỉ ngơi sớm một chút. – Tần Khinh Vũ nhìn đồng hồ, vươn vai một cái. Đột nhiên sắc mặt nàng đại biến, thân thể nàng bật phắt ra phía sau, khi tiếp đất nàng đã quay mặt về phía cửa:
-Người nào?
Ở cửa có một nam thanh niên đang đứng, người này chính là Điền Hàn Sơn, hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt mỹ lệ tao nhã của Tần Khinh Vũ, ánh mắt không hề cố kị quét đi quét lại trên thân thể thành thục của nàng, cuối cùng mới nhịn không được tán thán:
-Nàng quả nhiên là đẹp hơn cả trên biển quảng cáo, ta nghĩ chắc vị Băng Cung cung chủ dung nhan tuyệt thế trong truyền thuyết kia cũng chẳng hơn được nàng.
Tần Khinh Vũ phất tay một cái, hai chiếc châm màu đen từ trong tà áo nàng bay ra, thân thể nàng đồng thời bay ngược về phía sau, nhanh chóng xuyên qua khung cửa sổ rồi lăng không xoay tròn bay thẳng lên trên, cuối cùng là đáp xuống trên tỉnh tòa nhà Hoàng Kim.
Nhưng tựa hồ là cùng một lúc, Điền Hàn Sơn cũng xuất hiện tại trên đỉnh tòa nhà, trong mắt hắn phát ra ánh sáng càng kịch liệt.
-Thực sự không ngờ nàng cũng là người trong Tiên môn, bất quá như thế thì càng tốt, có thể có được một tiên nữ chân chính ta cũng coi như là chết không hối tiếc rồi. – hai mắt Điền Hàn Sơn lóe sáng:
-Xuân tiêu khổ đoản, ta không thể lãng phí thời gian nữa!
Từ cuối cùng vừa ra khỏi miệng thì Điền Hàn Sơn lập tức đã lao về phía Tần Khinh Vũ!
Cho dù đã nhìn ra Tần Khinh Vũ là người trong Tiên môn, nhưng Điền Hàn Sơn đã sớm xem nàng như vật trong túi, bởi vì hắn có thể nhìn ra được tu vi của nàng chỉ là Luyện Khí kỳ mà thôi, mà tu vi của hắn bây giờ đã là Trúc Cơ kỳ, cho dù chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ nhưng muốn áp chế Tần Khinh Vũ thì cũng là việc quá dễ dàng.
Tình huống lúc này nhìn bề ngoài thì đúng là như thế, đối với người có tu vi Luyện Khí kỳ mà nói thì cao thủ Trúc Cơ kỳ là một đỉnh núi cự kì khó vượt qua, trước mặt cao thủ Trúc Cơ kỳ trên lý luận thì Luyện Khí kỳ không thể có chút lực đối kháng nào, trừ khi là chạy trốn chứ tuyệt đối không có lựa chọn thứ hai.
Tần Khinh Vũ xác thực là đang nhanh chóng lùi về phía sau, cho dù việc xảy ra rất đột ngột nhưng nàng vẫn rất bình tĩnh, không hề có chút kinh hoàng nào, nhưng chỉ có bình tĩnh không thôi vẫn khó mà bù đắp được khoảng cách về thực lực, do dù nàng vừa lùi về phía sau vừa phóng độc châm về phía Điền Hàn Sơn, nhưng Điền Hàn Sơn vẫn cứ không ngừng tiếp cận nàng.
Chỉ trong chốc lát Tần Khinh Vũ đã từ đầu bên này lùi tới đầu bên kia của đỉnh tòa nhà, lúc này nàng đã không còn đường lui, lùi nữa sẽ trực tiếp rơi xuống.
Đương nhiên đối với người tu tiên mà nói thì tòa nhà 19 tầng cho dù có trực tiếp nhảy xuống cũng sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng mà lúc này Tần Khinh Vũ lại lựa chọn dừng lại, mày liễu lạnh lùng nhìn Điền Hàn Sơn, ẩn ẩn lấp lóe một đạo hàn mang phẫn nộ.
-Nàng chạy không thoát đâu! – ngữ khí của Điền Hàn Sơn khó dấu được sự hưng phấn, chớp mắt hắn đã tới vị trí cách Tần Khinh Vũ chưa đầy 1m, sau đó vươn tay định chụt lấy bộ vị cao ngất của nàng.
Đúng vào lúc này một đạo hắc quang đột nhiên từ trong ngực Tần Khinh Vũ bay ra, thân thể Tần Khinh Vũ ngửa hẳn về phía sau.
Công kích bất ngờ làm động tác của Điền Hàn Sơn bị đình trệ mất một chút, tay phải vừa mới vươn ra lại phải thu về, nhưng hắn vừa đình trệ một chút đó thôi thì thân thể Tần Khinh Vũ đã trực tiếp biến mất khỏi tầng thượng của tòa nhà.
Điền Hàn Sơn lắc mình đến trước lan can, vừa nhìn xuống dưới thì hắn bỗng ngẩn ra, bởi vì hắn căn bản không nhìn thấy Tần Khinh Vũ, dường như chỉ trong một khoảnh khắc Tần Khinh Vũ đã hoàn toàn biến mất.
-Ở đây này! – một tiếng nói nhàn nhạt từ phía sau Điền Hàn Sơn truyền lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận