Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 726: Ngươi thì ngon rồi.

-Đường Kim, ta có thể chịu được, hơn nữa ta muốn làm như thế. – Tần Khinh Vũ dùng đôi mắt xinh đẹp của mình nhìn thẳng vào Đường Kim, thần tình cực kì kiên định.
-Cái này… - Đường Kim có chút khó xử.
-Đường Kim, từ lúc ngươi bắt đầu tới Ninh Sơn, ngươi vẫn luôn chiếu cố ta và Dao Dao, bây giờ chúng ta cơ bản đã có năng lực tự vệ, tất cả đều là công của ngươi, nhưng hai người chúng ta vẫn chưa làm gì được cho ngươi, ta chỉ hi vọng mình có thể làm được một vài việc trong khả năng mà thôi. – Tần Khinh Vũ nghiêm túc nhìn Đường Kim:
-Nếu như đến một việc đơn giản như vậy ngươi cũng không đẻ ta giúp ngươi, vậy ta chỉ có thể đem chiếc dây chuyền này trả lại cho ngươi thôi.
Tần Khinh Vũ vừa nói vừa lấy miếng ngọc bội trước ngực ra, bộ dáng như muốn đem sợi dây chuyền trả lại Đường Kim.
Khinh Vũ tỷ tỷ ta đáp ứng là được mà. – Đường Kim chỉ còn cách đáp ứng Tần Khinh Vũ:
-Nhưng mà, Khinh Vũ tỷ tỷ, tỷ nhất định phải đáp ứng ta một chuyện, nhất định không được tự mình tùy tiện ăn độc dược, cái này phải do ta chuẩn bị, tỷ chỉ việc căn cứ theo hướng dẫn của ta để ăn là được, ta nhất định phải bảo đảm mọi chuyện không có sơ suất gì.
-Ừm. – Tần Khinh Vũ gật đầu.
Một điểm bạch quang bắn ra ngoài, chính là Hoa Hoa xuất hiện tại không chúng, nó đang không ngừng nhảy múa, bộ dáng tựa hồ rất hưng phấn.
-Ngươi thì ngon rồi. Đường Kim lẩm bẩm một câu, ít nhất trong một đoạn thời gian rất dài sắp tới không phải lo đói bụng, Hoa Hoa tất nhiên là rất vui vẻ, nhưng mà Đường Kim thì vui vẻ không nổi.
Ăn thuốc độc không phải là trò vui gì cả, tư vị đó hắn rõ ràng hơn bất cứ ai.
Trong lòng buồn bực nhưng Đường Kim cũng không có cách nào thể hiện ra bên ngoài, chỉ có thể uể oải nhìn Tần Khinh Vũ nói:
-Khinh Vũ tỷ tỷ, tối nay tỷ đi ngủ sớm đi, ta sẽ đi chuẩn bị độc dược, ngày mai sẽ đưa cho tỷ.
-Ừm, được. – Tần Khinh Vũ gật đầu đáp ứng, nàng đúng là có chút buồn ngủ rồi, vì thấy chẳng bao lâu nàng đã lên lầu ngủ ngon lành.
Đường Kim ngồi trong phòng khách suy tư một lúc, sau đó liền lập tức biến mất.
Một giây sau Đường Kim liền xuất hiện ở một cung điện dưới đất, một nơi lạnh lẽo dị thường, tất cả những thứ đập vào mắt đều phát ra từng luồng hàn khí lạnh lẽo, bốn phía là một phiến trong suốt, nhìn bề ngoài dường như tất cả đều là hàn băng, nhưng nếu như quan sát kĩ sẽ phát hiện ra trong đống hàn băng này ẩn tàng không ít hàn ngọc.
Nơi này chính là Băng Cung, môn phái thần bí nhất cũng là môn phái khó trêu trọc nhất trong Tiên môn.
Kì thực đây không phải là lần đầu tiên Đường Kim tới nơi này, nói ra thì đây cũng là lần thứ hai rồi, sự thần kì của Đồng Tâm Kết chính là ở chỗ một người hoàn toàn có thể thuấn di tới vị trí của người còn lại, chính vì như thế nên cho dù trước đây Đường Kim chưa từng tới Băng Cung nhưng hắn vẫn có thể xuất hiện tại đây trong chớp mắt, bời vì vị cung chủ tuyệt mỹ vô song của Băng Cung – Hàn Băng đang ở nơi này.
Trong tầm mắt của Đường Kim là một băng trì ( hồ băng) cực lớn, bốn phía thành hồ đều được xây bằng hàn ngọc, mà lúc này ở trong hồ, một vị tuyệt sắc tiên tử da thịt trắng như băng tuyết, không một mảnh vải che thân đang nằm đó.
Cặp mắt của tiên tử đang khép hờ, nàng cứ yên lặng nằm như thế, nhìn thế nào cũng thấy giống như bị đóng băng trong đó, nếu người ngoài nhìn vào có lẽ sẽ cho rằng đây chỉ là một bức tượng băng sinh động như thật mà thôi, nhưng mà Đường Kim biết rằng bên trong là một người bằng xương bằng thịt, bởi vì đây chính là cung chủ Băng Cung, Hàn Băng.
-Ngủ như vầy rất thoải mái sao? – Đường Kim nhìn chằm chằm vào thân thể dụ hoặc của Hàn Băng, có chút cảm khái hỏi.
Vị tiên tử giống như đang ngủ say trong băng kia đột nhiên mở mắt ra, trong mắt bắn ra hai đạo quang mang rất đặc biệt, sở dĩ nó đặc biệt là vì hai ánh mắt của nàng cho người ta hai cảm giác hoàn toàn khác nhau, một ánh mắt trần đầy băng lãnh, còn có cả thù hận, nhưng một ánh mắt còn lại lại vô cùng nhu hòa, còn có cả một chút ôn thuận.
Chỉ là Đường Kim cũng không cảm thấy quá kinh ngạc với tình huống như vậy, bởi vì hắn rất rõ ràng, Hàn Băng đến bây giờ vẫn cứ như vậy, cho dù không thể nào thoát khỏi được sự khống chế của hắn nhưng nàng vẫn bảo vệ được một tia bản tâm của mình, mà chính bản tâm này đã làm nàng rất thống hận hắn.
-Băng Nhi, mau tới đây. – Đường Kim nhàn nhạt nói một câu, cách gọi Băng Nhi này là do hắn nhất thời nổi hứng mà đặt cho Hàn Băng, bời vì hắn nghĩ cách xưng hô như vậy mới phù hợp với thân phận của Hàn Băng trước mặt hắn.
Trong mắt Hàn Băng xẹt qua một tia giãy giụa, nhưng động tác của nàng thì không hề có chút chậm chễ, trong băng trì đột nhiên nổi lên vô số bọt khí, một giây sau, một thân ảnh vô cùng xinh đẹp từ bên trong những bọt khí đó bay ra ngoài rồi đáp xuống đất.
Bọt khí màu trắng biến mất, băng trì cũng hồi phục lại trạng thái cũ, Hàn Băng đứng trước mặt Đường Kim đã ăn mặc rất chỉnh tề, đến cả khăn che mặt cũng đã đeo lên.
-Tốc độ mặc quần áo của ngươi còn nhanh hơn cả tốc độ cởi quần áo đó! – Đường Kim cảm khái một câu, sau đó mới duỗi tay ra ôm lấy Hàn Băng rồi đột nhiên biến mất khỏi Băng Cung.
Một giây sau Đường Kim và Hàn Băng đã xuất hiện trên đỉnh Ninh Sơn.
-Băng Nhi, đoạn thời gian này ngươi ở lại Ninh Sơn, muốn làm gì là tùy ngươi, ngươi chỉ cần giúp ta làm một việc đó là không được để bất kì người trong Tiên môn nào không có liên quan tới ta ở lại Ninh Sơn, một khi bọn họ xuất hiện, ngươi phụ trách đuổi bọn họ đi. – Đường Kim nhàn nhạt ra lệnh.
-Được. – Hàn Băng thấp giọng đáp ứng.
-Cứ như vậy đi, ta đi trước đây. – Đường Kim nói xong liền trực tiếp biến mất.
Cho dù vụ việc của tên Điền Hàn Sơn khi đã được giải quyết rất dễ ràng nhưng vẫn còn hai cao thủ Tiên môn khác vừa đúng lúc lại xuất hiện tại Ninh Sơn trong tối nay, lại nghĩ tới tên gia hỏa âm hiểm Thu Phong Hàn kia, trực giác mách bảo Đường Kim rằng mọi việc sợ rằng vẫn chưa dừng lại ở đây, thế nên hắn mới trực tiếp lôi Hàn Băng đến Ninh Sơn, để nàng trấn thủ nơi này, chỉ cần đem tất cả cao thủ Tiên môn đều đuổi ra bên ngoài địa phận Ninh Sơn thì đối với hắn mà nói tự nhiên sẽ không còn uy hiếp gì rồi.
Vụ việc tối nay cũng làm Đường Kim ý thức được một việc, cho dù năng lực hiện tại của mấy người Kiều An An, Hàn Tuyết Nhu, Đường Thanh Thanh đã mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, bọn họ đều từ người bình thường một bước bước vào Tiên môn, nhìn bề ngoài thì các nàng đều đã có năng lực tự bảo, nhưng càng ngày Đường Kim càng qua lại với càng nhiều người trong Tiên môn, cho nên các nàng ngược lại lại càng ngày càng thiếu an toàn.
Vởi vì trước kia các nàng sẽ không thể nào trở thành mục tiêu của cao thủ Tiên môn, nhưng bây giờ thì chưa chắc, vì thế đối với các nàng mà nói, tu vi hiện ta còn xa xa không đủ.
-Không thể đợi Vũ Tuyết tỷ tỷ luyện chế trung cấp Thiên Đạo Đan được nữa, ta vẫn là phải tự mình luyện chế thôi. – Đường Kim rất nhanh đã làm ra quyết định, mà bản thân hắn thực ra cũng cần phải đề thăng thực lực một chút, hai năm qua hắn dường như không có chút tiến bộ nào, vẫn dậm chân tại Trúc Cơ sơ kỳ.
Nhưng mà tối nay hắn trước tiên phải đi chuẩn bị một số độc dược đã, tuy hắn không hề nguyện ý để cho Tần Khinh Vũ làm như thế nhưng bây giờ hắn đã đáp ứng nàng rồi, hắn cũng không thể nào cố kí kéo dài thời gian được, nếu như làm Tần Khinh Vũ không vui, thậm chí đến cả Hoa Hoa cũng không vui, kết quả như thế không phải là điều mà Đường Kim muốn thấy.
Lên kế hoạch thỏa đáng xong Đường Kim không hề chậm chễ mà trực tiếp tiến vào bên trong Thiên Đạo Tiên Cảnh, trong này có rất nhiều dược liệu, không những thích hợp để luyện đan mà muốn phối thành độc dược cũng rất đơn giản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận