Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 755: Tỷ cũng không có cách sao?

Trong phòng đột nhiên trầm mặc hẳn xuống, một loại trầm mặt làm người ta nghẹt thở, lúc này tâm tình của Băng Di cũng phi thường chấn kinh, từ trong lời thoại của hai người, nàng đã biết lão nhân này chính là sư phụ của Đường Kim nhưng mãi đến vừa rồi nàng mới biết lão nhân này vậy mà lại sắp chết mất rồi!
Lúc này đây Băng Di cuối cùng cũng hiểu tại sao Đường Kim lại luôn cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, bởi vì hắn rõ ràng đã sớm nhìn ra, thậm chí lúc chưa tới đây Đường Kim đã dự liệu được việc này.
-Lão đầu, ông có biết là mình có một đệ tử vĩ đại nhất trên thế giới này không? – qua vài phút sau Đường Kim mới tiếp tục lên tiếng:
-Nam nân vĩ đại không có gì là không làm được, cho nên ông sẽ không chết đâu.
-được rồi, tiểu tử, lần này ta thực sự mệt rồi, ta muốn ngủ một chút, muộn thế này rồi ngươi cũng tìm chỗ ngủ đi. – ngữ khí của Đường Môn tràn đầy mệt mỏi.
-Vậy được, lão đầu, ông cứ từ từ ngủ đi, ta ra ngoài đi dạo một chút. – Đường Kim đứng dậy, rất nhanh đã đi ra ngoài, còn Băng Di thì tự nhiên cũng lặng lẽ đi theo hắn.
Màn đêm âm trầm, Đường Kim đứng bên ngoài căn nhà đổ nát, sắc mặt âm trầm hơn cả màn đêm.
-Thực sự nghiêm trọng như vậy sao? – Băng Di lúc này mới nhịn không được hỏi một câu:
-Có cần ta báo cho Đại Nhi tiểu thư, xem nàng có cách gì không?
-Ta sẽ tự nghĩ ra biện pháp. – Đường Kim nhàn nhạt nói, ngữ khí kiên định chưa từng có, hít một hơi thật sâu, hắn tiếp tục nói:
-Ở đây đợi ta một chút, ta đi một lát sẽ quay lại.
Đường Kim vừa dứt lời liền lập tức biến mất trước mặt Băng Di, không đếnmột phút sau hắn đã trở lại, nhưng lúc này bên cạnh hắn đã nhiều thêm một người, một tiên tử áo trắng, nàng chính là Vân Vũ Tuyết.
-Vũ Tuyết tỷ tỷ, bên trong là sư phụ của ta, tỷ giúp ta nhìn xem tình huống thế nào. – Đường Kim thấp giọng nói.
-Được. – Vân Vũ Tuyết không hỏi thêm gì mà lập tức đi vào.
Tiếng bước chân dồn dập truyền tới, người tới là hai người Trần Bình và Trình Phong.
-Băng Di tiểu thư, nơi này không có điện, đây là đèn pin, cô cầm lấy đi, còn có, đây là hai cây nến ta vừa tìm thấy, cả bật lửa đây nữa. – Trần Bình đưa cho Băng Di một vài công cụ:
-Mẹ ta đang nấu cơm, nếu như cô không chê thì đợi lát nữa mời mọi người cùng tới dùng bữa!-Cảm ơn, nhưng mà việc chúng ta tới nơi này ta không muốn bị quá nhiều người biết, cho nên mong các người đừng nói ra thân phận của ta, có được không? – Băng Di nhận lấy công cụ, đồng thời nói.
-Băng Di tiểu thư, cô yên tâm, chúng ta hiểu mà, chúng ta sẽ không tiết lộ nửa lời, ta chỉ nói cô là bạn ta thôi. – Trần Bình lập tức đảm bảo.
Băng Di khẽ gật đầu, nàng không nói gì thêm mà chỉ nhìn Đường Kim, thần sắc có chút lo lắng, nàng thấp thoáng có cảm giác, nam nhân này có lẽ đang phải trải qua giây phút khó khăn nhất trong cuộc đời.
-Băng Di tiểu thư, vậy chúng ta về nhà trước đây, đợi lát nữa sẽ quay lại gọi hai người. – Trần Bình cũng khá biết ý, rất nhanh đã kéo bạn traimình rời đi.
Hiện tại là buổi tối, lại thêm nơi này khá là vắng vẻ, hộ dân ở đây không nhiều, mỗi nhà lại cách nhau khá xa, vì thế cho nên mặc dù hai người Đường Kim và Băng Di nhìn khá là chói mắt nhưng lúc này cũng không hấp dẫn sự chú ý của bất cứ ai, ít nhất thì bây giờ xung quanh không có ai vây xem hết.
Hai người Trần Bình và Trình Phong vừa rời đi, thì Vân Vũ Tuyết cũng từ bên trong bước ra, thấy sắc mặt ngưng trọng của nàng, trong lòng Băng Di khẽ nhảy lên vài cái, xem ra một việc đúng là không ổn rồi.
-Vũ Tuyết tỷ tỷ, tỷ cũng không có cách sao? – Đường Kim hỏi.
-Đường Kim đệ đệ, tình huống của sư phụ đệ có lẽ đệ cũng đã nhìn ra được, trước tiên ông ấy bị nội thương rất nghiêm trọng, lục phủ ngũ tạng đều bị chấn nát, kinh mạch toàn thân đại bộ phận đều đã bị đứt đoạn, ngoài ra còn trúng cả độc nữa. – Vân Vũ Tuyết khẽ than một tiếng:
-Thông thường mà nói, bất luận là nội phủ bị thương hay chỉ đơn thuần là trúng độc cũng đều khó mà sống được, nhưng sư phụ của đệ xác thực rất lợi hại, ông ấy chắc đã tự mình phục dụng một vài loại độc dược, sau đó lợi dụng chúng để đem số kinh mạch và nội tạng bị tổn thương tạm thời nối lại, từ trên ý nghĩa nào đó mà nói, sư phụ đệ đang lợi dụng độc tố để sống tiếp.
Khẽ nghỉ một chút, Vân Vũ Tuyết lại nói tiếp:
-Đường Kim đệ đệ, đối với độc dược chắc những gì đệ biết cũng không ít hơn ta, số độc dược mà sư phụ đệ phục dụng tuy có thể tạm thời giữ tính mạng cho ông ấy, nhưng độc tố cũng đồng thời tổn hại tới các cơ quan khác, một vài cơ quan và kinh mạch bị tổn thương lúc ban đầu dường như đều đã hoại tử hết, một khi rời xa độc tố, các cơ quan này sẽ lập tức bị suy kiệt, kinh mạch cũng lập tức khô héo, sợ rằng không đến mười phút sau ông ấy lập tức sẽ chết.
-Nhưng mà chất độc trong người ông ấy không thể không giải được! – Đường Kim thấp giọng nói.
Đường Kim xác thực rất rõ ràng tình huốn của sư phụ mình, đúng như Vân Vũ Tuyết nói, từ trên một mức độ nào đó mà nói, Đường Môn bây giờ giống như Tống Oánh lúc trước, độc tố đã trở thành một bộ phận trong cơ thể ông, không có độc tố thì không thể nào sống tiếp được.
Nhưng mà tình huống của Đường Kim và Tống Oánh lại khác nhau về căn bản, đối với Tống Oánh mà nói,độc tố không hề tổn hại tới thân thể nàng, các cơ quan trong cơ thể và kinh mạch của nàng đều hoàn hảo không bị tổn hại gì, nàng có thể cùng tồn tại với độc tố, nhưng Đường Môn lại không giống như thế, trong lúc độc tố duy trì sinh mệnh của ông, nó đồng thời cũng đang ăn mòn sinh mệnh của ông, nếu như không giải độc thì chỉ qua nửa năm, thậm chí là hai ba tháng, ông nhất định sẽ chết.
Giải độc, Đường Môn lập tức sẽ chết, không giải độc Đường Môn cùng lắm cũng chỉ có thể sống thêm nửa năm, tình huống lúc này xem ra không giải độc là tốt nhất, nhưng đối với Đường Kim mà nói cả hai lựa chọn này đều không phải là điều mà hắn muốn nhìn thấy, bởi vì hắn hi vọng Đường Môn có thể sống tiếp.
-Chúng ta tìm được ông ấy quá muộn, nếu như phát hiện sớm hơn nửa năm thì tình huống có lẽ đã tốt hơn nhiều. – Vân Vũ Tuyết nhẹ nhàng than:
-Đường Kim đệ đệ, tình huống của sư phụ đệ bây giờ cực kì tồi tệ, nhưng mà trên lý thuyết thì nội tạng của ông ấy vẫn còn một tia hi vọng có thể hồi phục, bởi vì dù sao thì nó cũng chưa hoại tử hoàn toàn, nhưng nếu như lại thêm hai ba ngày nữa, đến lúc đó nó triệt để hoại tử, sợ rằng đến một chút hi vọng trên lý thuyết cũng không còn nữa, cho nên việc có giải độc cho ông hay không, đệ nhất định phải nhanh chóng quyết định.
-Vũ Tuyết tỷ tỷ, sau khi giải độc, tỷ có thể kéo dài tính mạng cho sư phụ ta không? – Đường Kim lại hỏi.
-Ta bây giờ cũng chỉ nắm chắc có thể kéo dài mạng sống cho ông ấy thêm vài tiếng đồng hồ, nhưng mà mấy ngày này ta sẽ cố gắng nghĩ cách, thử xem có còn khả năng khác hay không. – Vân Vũ Tuyết nghĩ một lát rồi nói.
-Được, vậy ta cũng hảo hảo nghĩ cách vậy. – Đường Kim gật đầu:
-Vũ Tuyết tỷ tỷ, vậy bây giờ ta sẽ đưa tỷ trở về nhé?
-Ừ, đưa ta vào lại bên trong đi, ta đi nghiên cứu dược liệu bên trong một chút, thử xem có gì có thể dùng được hay không. – Vân Vũ Tuyết khẽ gật đầu nói.
Đường Kim không nói gì thêm, trực tiếp đưa Vân Vũ Tuyết vào trong Thiên Đạo Tiên Cảnh, một phút sau, hắn lại ôm Băng Di thuấn di trở về khách sạn Anh Túc.
-Mấy ngày nay ta có việc, cô ở lại đây đi. – Đường Kim nói xong liền trực tiếp biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận