Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 757: Ai mới là ếch ngồi đáy giếng.

-Đường Thập Thất, ngươi đúng là âm hồn bất tán. – Đường Môn nhìn nam tử cao gầy kia, ngữ khí rất bình tỉnh, chỉ là vừa dứt lời thì ông lại nhỏ giọng nói với Đường Kim:
-Tiểu tử, mau chạy đi.
Chỉ tiếc là thanh âm của Đường Môn tuy rất nhỏ nhưng vẫn bị Đường Thập Thất nghe được, hắn lập tức đắc ý cười lớn:
-Chạy? Đường Cửu a Đường Cửu, đến ngươi còn không chạy được, đồ đệ của ngươi chỉ có nước chạy lên giời thôi, haha!
-Lão đầu, tên vừa xấu xí vừa đần độn này là ai thế? – Đường Kim hời hợt hỏi.
-Tiểu tử, mồm miệng ngươi cũng khá sắc bén đấy, đợi lát nữa lão tử sẽ vặn hết răng của ngươi! – Đường Thập Thất hừ lạnh một tiếng nhưng không có lập tức động thủ.
-Tiểu tử, sư phụ nói với ngươi một việc, thực ra tên của ta vốn không phải là Đường Môn… - lúc này Đường Môn định lên tiếng thú nhận.
Nhưng ông còn chưa nói xong đã bị Đường Kim cắt ngang:
-Ta sớm đã biết tên ông là Đường Cửu, vốn là đệ tử xuất sắc của Đường Môn, nhưng mà hơn hai mươi năm trước Đường Môn đã bị diệt môn, chỉ có mình ông còn sống sót, cho nên sau này ông đã tự đổi tên thành Đường Môn, bởi vì mình ông đại diện cả Đường Môn, ta nói có không sai chứ?
-Tiểu tử, ta vẫn đánh giá thấp ngươi, ngươi đúng là biết không ít chuyện a! – Đường Môn lại than nhẹ một tiếng:
-Không sai, sư phụ ngươi chính là cả Đường Môn, nhưng thật đáng tiếc Đường Môn chúng ta đến đây sẽ không còn tồn tại nữa rồi.
ố ể ế ấNgữ khí của Đường Môn kèm theo một chút tịch mịch, một tia chua chát, Đường Môn từng huy hoàng ngàn năm cuối cùng cũng phải triệt để biến mất.
-Đường Cửu, ngươi nên cảm tạ ta, bây giờ cuối cùng ngươi cũng có thể đoàn tụ với mấy lão già của Đường Môn rồi, thuận tiện còn có thể đem theo cả đệ tử của ngươi đi bái kiến sư mẫu nữa! – Đường Thập Thất đắc ý cười lớn:
-Ha ha ha, Đường Cửu a Đường Cửu, ngươi biết cái gì gọi là báo ứng không? Chính là thế đạo tuần hoàn, ba mươi năm trước các người đuổi ta ra khỏi Đường Môn, bây giờ các người đã biết sai chưa hả?
-Đúng là sai rồi. – Đường Môn khẽ than:
-Năm đó chúng ta không nên đuổi ngươi ra khỏi Đường Môn, mà nên giết ngươi mới phải!
-Không sai, ngươi đúng là nên giết ta, diệt cỏ phải diệt tận gốc, cho nên hai năm trước ta không có giết ngươi, ta không tin trong hai mươi năm này ngươi không thu lấy một đệ tử, nhưng mà ta nghĩ không ra ngươi thà cam tâm trốn ở nơi khỉ ho cò gáy thế này cũng không chịu liên lạc với đệ tử của mình, nhưng mà không sao cả, bây giờ đệ tử của ngươi cuối cùng cũng chủ động tìm được ngươi rồi. – Đường Thập Thất tỏ ra vô cùng mãn ý:
-Ngươi cho rằng ta không cho người theo dõi ngươi sao? Ngươi cho rằng có người tới tìm ngươi cũng sẽ không có ai báo cho ta sao? ha ha ha, hôm nay ta phải giết hai thầy trò nhà ngươi, để cho cái Đường Môn rắm chó kia biến mất khỏi cõi đời này!
-Lão đầu, thực lực của tên đần này cũng chẳng ra sao, hai mươi năm trước hắn chắc chắn phải kém hơn bây giờ nhiều, chỉ một mình hắn có thể diệt được cả Đường Môn sao? – Đường Kim cảm thấy có chút khó hiểu.
-Một mình ta? Ha ha ha, đúng là buồn cười, ngươi nghĩ rằng ta chỉ có một mình thôi sao? – Đường Thập Thất đắc ý cười phá lên:
-Tiểu tử, ngươi giống hệt với sư phụ người, đúng là lùn kiến thức, đám ếch ngồi đáy giếng các ngươi căn bản là không biết thế giới này rộng lớn bao nhiêu, càng không biết tới trên đời vẫn có Tiên môn tồn tại, một Đường Môn nhỏ nhoi ở trước mặt Độc tông thì tính là gì chứ? Muốn diệt sạch các ngươi căn bản là không cần hao tổn bao nhiêu sức lực cả!
-Đồ đần độn, ngươi có biết cái gì mới gọi là ếch ngồi đáy giếng chân chính không? – Đường Kim lắc đầu than:
-Ếch ngồi đáy giếng chân chính chính là cái loại giống như ngươi, chỉ một tên phế vật Luyện Khí hậu kì của Tiên môn mà cũng dám nổ trước mặt ta, còn Độc tông chẳng qua chỉ là một môn phái bất nhập lưu đã làm cho ngươi tự cho rằng rất lợi hai sao? Nhưng mà rất tốt, ngươi cuối cùng cũng làm ta xác định được, Độc tông chính là kẻ đầu sỏ trong vụ này.
Nói xong Đường Kim liền nhàn nhã đứng dậy:
-Lão đầu, ta vốn không định đả kích ông, đáng tiếc là ông lúc nào cũng không chịu tin rằng đồ đệ của mình trò giỏi hơn thầy, bây giờ ta cho ông kiến thức một chút sự lợi hại của ta, loại tép riu như Đường Thập Thất này kì thực ta tùy thời đều có thể bóp chết như bóp chết một con kiến mà thôi.
Từ cuối cùng vừa ra khỏi miệng thì trên người Đường Kim đột nhiên phát ra một cỗ khí thế vô cùng khủng bố làm cho Đường Thập Thất thần sắc đại biến, đến lúc hắn cảm thấy được có gì đó sai sai thì đã quá muộn, tay phải của Đường Kim đã chính xác túm lấy cổ họng hắn, Đường Thanh Thanh nhất thời chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng vô cùng cường đại áp chế mình, làm hắn không thể nào động đậy lấy nửa cái.
Cổ võ giả và người tu tiên có một khoảng cách không thể nào vượt qua, thông thường thì chỉ cần một người tu tiên có tu vi Luyện Khí kỳ đã đủ để làm thịt một cổ võ giả cường đại nhất, chính vì thế Đường Môn ở trước mặt Đường Thập Thất mới căn bản không hề có một chút lực phản kháng, cho dùng ông có tinh thông độc thuật thì bản thân vẫn không thể nào chính diện đối kháng với Đường Thập Thất được.
Nhưng cùng là người tu tiên, giữa Đường Thập Thất và Đường Kim đồng dạng cũng có một đạo lạch trời không thể vượt qua, một Luyện Khí sơ kì nhỏ nhoi ở trước mặt cao thủ Trúc Cơ hậu kì như Đường Kim căn bản là không có bất kì năng lực phản kháng nào, hơn nữa Đường Kim lại mạnh hơn cao thủ Trúc Cơ hậu kì bình thường rất nhiều.
-Ngươi, tại sao ngươi… - Đường Thập Thất dùng hết sức muốn nói chuyện, nhưng hắn vừa mới phun ra được vài chữ thì đã bị Đường Kim bóp chặt lấy cổ họng hắn, làm hắn một chữ cũng không phun ra được nữa.
-Lão đầu, nhìn rõ chưa hả? Bây giờ ông biết đệ tử của mình lợi lại thế nào chưa? – Đường Kim quay đầu lại nhìn Đường Môn, trên mặt lộ ra một nụ cười:
-Ông cũng không cần tự ti, có đồ đệ như ta, ông nên tự hào mới phải, không phải người nào cũng có thể may mắn được làm sư phụ của một thiên tài như ông đâu!
Đường Môn nhìn Đường Kim một cái rồi lại nhìn Đường Thập Thất tùy thời đều có thể bị Đường Kim bóp chết kia, ánh mắt không tự giác được sáng lên, trong mắt không chỉ có kinh ngạc mà càng nhiều hơn là yên tâm.
Thở dài một hơi, cả người Đường Môn giống như được thả lỏng hoàn toàn, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông khẽ nở ra một nụ cười nhẹ:
-Tiểu tử, ngươi đúng là có tiền đồ, được rồi, bóp chết hắn đi, bóp chết hắn xong chúng ta nói chuyện vài câu.
Đường Kim khẽ dùng sức một cái, Đường Thập Thất hai mắt long sòng sọc, cổ ngả sang một bên, lập tức hôn mê.
Thả tay ra một cái, Đường Thập Thất mềm oặt lăn ra đất, còn Đường Kim thì tới bên cạnh Đường Môn rồi ngồi xuống:
-Bóp chết hắn thật quá tiện nghi cho hắn, trước tiên phải để cho hắn nếm thử tư vị muốn sống không được muốn chết không xong đã.
-Tùy ngươi vậy. – Đường Môn nhẹ nhàng gật đầu:
-Tiểu tử, hai năm không gặp tiến bộ của ngươi đúng là nằm ngoài sức tưởng tượng của ta đó, chỉ là đối với Tiên môn, tuy rằng ta hiểu biết không nhiều nhưng ta vẫn biết đó là một thế giới cao thủ như mây, tuy rằng ngươi đã là người trong Tiên môn nhưng vẫn phải ghi nhớ rằng, điệu thấp mới có thể trường tồn được.
-Lão đầu, bây giờ ông có thể nói cho ta biết cha mẹ ta là ai được chưa? – Đường Kim đột nhiên hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận