Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 758: Ta cần gì phải đau lòng chứ?

Bầu không khí trong phòng bỗng nhiên trầm lắng xuống, Đường Môn rất lâu cũng không có lên tiếng.
-Băng Di tiểu thư, Băng Di tiểu thư! – đúng vào lúc này, phía ngoài có tiếng của Trần Bình truyền tới.
Đường Kim đứng dậy bước ra ngoài thì đã thấy hai người Trần Bình và Trình Phong đang đứng đó.
-Băng Di có việc phải đi trước rồi. – Đường Kim nhàn nhạt nói.
-Đi rồi? – Trần Bình ngẩn ra:
-Nhưng, nhưng mà xe của cô ấy vẫn còn ở đây a…
-Cô ta xác thực là đã đi rồi, nếu như các người nhất thiết phải tìm cô ta thì gọi điện cho cô ta đi. – Đường Kim có chút thiếu kiên nhẫn:
-Lúc trên xe không phải cô ta có đưa số điện thoại cho hai người sao?
-Ờ, được. – Trần Bình hiển nhiên là có chút thất vọng, nhưng ngay sau đó nàng lại hỏi:
-Vậy Đường tiên sinh, anh có muốn ăn chút gì đó không?
-không cần đâu. – Đường Kim lắc đầu một cái rồi quay đầu đi vào trong.
Trần Bình và Trình Phong ở bên ngoài đợi thêm vài phút nữa, cuối cùng cũng rời đi.
Đường Kim lần nữa ngồi xuống bên cạnh Đường Môn, một bộ dáng tùy ý hỏi:
-Lão đầu, cha mẹ ta còn sống không?
-Tiểu tử, lão già ta sắp chết rồi, ta cũng lười lừa ngươi. – Đường Môn cuối cùng cũng lên tiếng, ngữ khí nghe rất bình đạm, giống như là đang kể một câu chuyện không hề liên quan đến mình:
-Hơn hai mươi năm trước tên phản đồ Đường Thập Thất kia dẫn theo cao thủ của Độc tông tới diệt Đường Môn chúng ta, mà ta chính là người duy nhất may mắn trốn thoát, tuy trốn thoát nhưng ta cũng bị trọng thương, cuối cùng là do cha mẹ ngươi đã cứu ta, hay nói cách khác, họ chính là ân nhân cứu mạng của ta.
Chậm rãi nhổ ra một ngụm trọc khí, Đường Môn tiếp tục nói:
-Mười lăm năm trước bọn họ đem ngươi giao cho ta, để ta đi càng xa càng tốt, bọn họ hi vọng ngươi có thể sống một đời bình yên, giống như những đứa trẻ bình thường khác, nhưng bọn họ đồng thời cũng muốn ngươi có năng lực để tự bảo vệ mình cho nên ta mới đem tất cả những gì ta biết truyền thụ lại cho ngươi, bắt ngươi đọc sách, đi học.
-Lão đầu, ông không thể trực tiếp cho ta biết cha mẹ ta là ai được sao? – Đường Kim có chút không vui nói.
-Tiểu tử, ta không muốn lừa ngươi, nhưng ta cũng không thể nói cho ngươi biết được, nếu như ngươi còn xem ta là sư phụ thì hãy nghe ta một lần cuối cùng, đừng có cố gắng đi tìm cha mẹ mình nữa, từ nay về sau hãy an tâm đọc sách, học song đại học, tìm một công việc tốt, cùng Tần Thủy Dao kết hôn sinh con…- Đường Môn vừa nói thanh âm vừa từ từ nhỏ lại.
-Lão đầu, ông sao thế? – Đường Kim cuối cùng cũng phát hiện ra có gì đó sai sai, hắn vội vàng bắt lấy cổ tay Đường Môn, vừa kiểm tra một cái, sắc mặt hắn lập tức đại biến, vui vàng điểm vài cái lên người Đường Môn, sau đó hắn lập tức biến mất, chỉ vài giây sau bên cạnh hắn đã xuất hiện thêm hai tuyệt sắc giai nhân là Hàn Băng và Vân Vũ Tuyết.
-Vũ Tuyết tỷ tỷ, mau giúp ta nhìn xem! – lần này Đường Kim thực sự rất nóng vội, hắn hét ầm lên với Đường Môn:
-Lão đầu chết bầm, ông điên rồi sao? Ông giả vờ chết thì cũng thôi đi, bây giờ lại còn chơi trò tự sát với ta nữa hả? Đúng là đồ thần kinh!
-Tiểu tử, ta đã sống thêm được hơn hai mươi năm, bây giờ ta cũng nên xuống dưới đó gặp các huynh đệ Đường Môn của ta, chỉ tiếc là Đường Môn đến đây là hết… - thanh âm của Đường Môn càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng thì cho dù là thính lực của Đường Kim cũng không thể nghe được bất cứ thanh âm gì nữa.
Vân Vũ Tuyết nhanh chóng châm cứu cho Đường Môn, cánh tay ngọc ngà như nhảy múa, phút chốc đã châm vài trăm phát lên trên người Đường Môn. Lúc động tác của nàng dừng lại thì trên trán nàng đã đổ đầy mồ hôi hột, hiển nhiên là vừa rồi thi châm đã hao tổn không ít tinh lực của nàng.
-Đường Kim đệ đệ, tình huống rất tệ, ta thực sự đã tận lực nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nối lại một vài kinh mạch vừa mới bị chấn đoạn, độc tố trong người ông ấy đang ăn mòn vài địa phương vừa mới bị đứt, sự rằng không thể nào cầm cự được lâu nữa… - Vân Vũ Tuyết nhìn Đường Kim, trên mặt đầy vẻ xin lỗi.
-Vũ Tuyết tỷ tỷ, nếu như có thể băng phong sư phụ ta lại trong chớp mắt, để ông ấy bảo trì trạng thái như thế này, sau này chúng ta có khả năng tìm ra cách cứu sống ông ấy không? – không đợi Vân Vũ Tuyết nói hết lời, Đường Kim lập tức cắt lời nàng.
-Băng phong? – Vân Vũ Tuyết nhìn Hàn Băng một cái nhất thời mới kịp minh bạch, nàng nghĩ một lát rồi gật đầu:
-Nếu như đem sư phụ đệ băng phong lại rồi đặt trong Băng Cung đúng là có thể để sư phụ đệ bảo trì trạng thái như hiện tạ, chỉ là ta không thể nào đảm bảo được chuyện tương lai, nhưng ta có thể hứa với đệ, nửa đời còn lại ta sẽ không ngừng tìm kiếm biện pháp để cứu sống sư phụ đệ!
-Vậy chỉ có thể tạm thời như thế thôi. – Đường Kim ôm Đường Môn từ dưới đất lên, đồng thời kéo theo cả Hàn Băng, lắc mình một cái đã thuấn di tới Băng Cung.
Hàn Băng cũng không hề chần chừ chút nào mà lập tức phát động Hàn Nguyệt Băng Quyết, chỉ trong chớp mắt Đường Môn đã được băng phong lại, rsau đó nàng mới đem Đường Môn an trí tại nơi sâu nhất trong Băng Cung.
-Chiếu cố sư phụ của ta cho tốt. – Đường Kim nhìn Đường Môn một cái, dùng ngữ khí rất bình tĩnh nói với Hàn Băng một câu rồi lập tức biến mất.
Trong mắt Hàn Băng tựa hồ có một tia khó hiểu, nhưng mà nàng cuối cùng cũng thở nhẹ ra một hơi, bởi vì vừa rồi nàng còn đang lo lắng Đường Kim sẽ phát tiết lên người mình.

Buổi tối mùng 6 tết, trời vẫn lạnh thấu xương, căn nhà đổ nát dường như che không nổi hàn phong thổi qua.
Ngồi bên cạnh đống lửa, Đường Kim rất lâu không có lên tiếng, củi đang cháy rất mạnh, nhưng hắn không cảm giác được chút hơi ấm nào, hắn chưa bao giờ sợ lạnh, nhưng lần này toàn thân hắn từ trên xuống dưới dường như đều đang lạnh cóng.
Đống lửa vẫn là đống lửa đó, nhưng mà Đường Môn đã không còn xuất hiện bên cạnh nó nữa, từ sáng hôm nay sau khi biết được tin tức của sư phụ, trong lòng Đường Kim đã có một dự cảm chẳng lành, nhưng hắn vẫn không thể nào ngờ tới mọi việc lại đột nhiên phát sinh biến hóa lớn như vậy, cho dù là nửa tiếng trước hắn cũng chỉ là lo lắng tình huống của sư phụ sẽ bị ác hóa, như thế nào hắn cũng không thể nghĩ tới sư phụ hắn lại đột nhiên muốn tự sát.
-Lão đầu, ông chính là không muốn ta tiếp tục hỏi chuyện về cha mẹ ta có phải không? Cho dù như thế thì cũng không cần đến mức phải tự sát, ông không muốn nói lẽ nào ta còn có thể bức cung ông được sao? – Đường Kim lẩm bẩm một mình ,giờ phút này trong lòng hắn đang vô cùng khó chịu, từ nhỏ tới lớn, hắn chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như bây giờ, khó chịu đến mức không có cả tâm tình tìm người khác để phát tiết.
-Đường Kim đệ đệ, nếu như muốn khóc thì cứ khóc đi, nơi này không có người ngoài, tỷ sẽ không cười nhạo ngươi đâu. – thanh âm ôn nhu dịu dàng truyền vào trong tai Đường Kim, Vân Vũ Tuyết vẫn chưa rời đi.
Đường Kim ngẩng đầu nhìn Vân Vũ Tuyết, hắn đột nhiên cười:
-Vũ Tuyết tỷ tỷ, nam nhân vĩ đại giống như ta sẽ không bao giờ khóc, nếu như khóc có thể giải quyết được vấn đề thì trên thế giới này đã không còn vấn đề gì không giải quyết được, bởi vì đến trẻ con cũng có thể khóc!
-Đường Kim đệ đệ, tỷ tỷ nhất định sẽ nỗ lực tìm ra cách cứu sống sư phụ đệ, đệ đừng quá đau lòng. – Vân Vũ Tuyết dịu dàng an ủi Đường Kim, cho dù Đường Kim đang cười nhưng nàng biết hắn bây giờ đang rất buồn.
Đường Kim lắc đầu, trên mặt vẫn giữ nụ cười:
-Vũ Tuyết tỷ tỷ, ta thực sự không có đau lòng, bởi vì ta tin tưởng chúng ta nhất định sẽ cứu được sư phụ của ta, nam nhân vĩ đại như ta, không có việc gì là không thể làm được, lão đầu đã vất vả mấy chục năm nay rồi, bây giờ có thể yên tĩnh nghỉ ngơi một lát cũng là chuyện tốt, ta cần gì phải đau lòng chứ?
Duỗi tay ra nắm lấy tay Vân Vũ Tuyết, hai người cùng tiến vào Thiên Đạo Tiên Cảnh.
-Vũ Tuyết tỷ tỷ, ta còn một số việc phải làm, ta đi trước đây! – Đường Kim không cho Vân Vũ Tuyết cơ hội lên tiếng, hắn lập tức rời khỏi Thiên Đạo Tiên Cảnh.
Nhìn Đường Thập Thất đang lăn quay dưới đất, Đường Kim nhàn nhạt nói:
-Đường Thập Thất, ta biết ngươi đã tỉnh rồi, ta cho ngươi một cơ hội, trong vòng mười giây ta sẽ không đuổi theo ngươi, mau chạy đi!
( Dịch giả: Đường Kim lại học được chiêu của Thu Phong Hàn rồi)
Bạn cần đăng nhập để bình luận