Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 761: Đường Môn vĩnh thế trường tồn.

-Tha mạng…
-Cứu ta với, a..ta, năm đó ta không có tới Đường Môn a…ựa..
-Đưa thuốc giải cho ta, cầu xin ngươi…

Bốn phía truyền tới từng tiếng cầu xin tha thứ, Đường Kim làm như không thấy, tâm tình hắn lúc này vẫn đang rất tệ.
-Lão đầu, tuy rằng ông không có lợi hại bằng ta nhưng độc thuật của ông xác thực là mạnh hơn những người này rất nhiều, ông xem đi, bây giờ ta chỉ cần dùng mỗi độc không mà đã có thể độc chết hết bọn chúng. – Đường Kim lẩm bẩm một mình, trong lòng càng cảm thấy đáng tiếc cho sư phụ mình, chỉ một đám phế vật bất nhập lưu của Tiên môn như thế này mà cũng ép cho Đường Môn trở nên như thế:
-Lão đầu, thực sự là không đáng một chút nào, việc này ông nên sớm nói với ta mới phải!
Nhìn Đường Thập Thất ở phía xa đang kêu gào không ngừng, mặt mũi dần dần bị thối rữa, tức khí trong lòng Đường Kim mới được phát tiết ra một chút. Tên đầu sỏ hại sư phụ hắn thê thảm như vậy này đã phái trả giá bằng thống khổ gấp ngàn lần.
Chỉ là việc này vẫn chưa kết thúc ở đây.
Không thèm để ý tới những tiếng kêu gào cầu xin phía xung quanh, Đường Kim không nhanh không chậm đi tới trước mặt Đường Thập Thất, nhanh tay điểm lên trên người hắn vài cái.
Tiếng kêu gào thảm thiết của Đường Thập Thất phút chốc ngưng bặt, hắn đồng dạng cũng ngừng thống khổ lăn lộn, mặt hắn cũng ngừng thối rữa, lúc này Đường Thập Thất mới ngẩng đầu nhìn Đường Kim, trong ánh mắt vậy mà còn xuất hiện vài phần cảm kích.
-Tiểu tử, ngươi đúng là độc ác hơn sư phụ ngươi, ta phục rồi, cho ta một cái chết thống khoái đi! – Đường Thập Thất dùng giọng khàn khàn nói.
-Nam nhân đối với chính mình phải nhẫn tâm một chút, đối với người khác càng phải nhẫn tâm hơn. – Đường Kim nhàn nhạt nói:
-Hôm nay ngươi từng nói qua một câu, ta nghĩ câu nói đó rất đúng, ngươi nói diệt cỏ phải diệt tận gốc, bây giờ ta cũng đang định làm việc đó đây, ta nghĩ chắc ngươi sẽ không ngại nói cho ta, Độc tông vẫn còn những ai không có mặt ở đây đâu nhỉ?
-Chỉ cần ngươi cho ta thống khoái một lần, ngươi muốn biết gì ta đều nói cho ngươi! – Đường Thập Thất vội vàng nói:
-Lão tử đều sắp chết rồi, bọn họ sống hay chết liên quan mịa gì đến ta?
-Rất tốt, ta sẽ cho ngươi một cái thống khoái. – Đường Kim gật đầu:
-Bây giờ mau đem tất cả thông tin về những người khác trong Độc tông nói cho ta, thuận tiện ta còn nhớ là ngươi từng nói cái thôn chỗ sư phụ ta ở có người báo tin cho ngươi cho nên tối nay ngươi mới xuất hiện đúng lúc như vậy, tên của người kia ngươi cũng nói luôn đi.
-Đường Thập Thất, không được nói! – tông chủ Độc tông ở gần đó đột nhiên hét lớn một tiếng.
Đường Kim búng tay một cái, một đạo chỉ phong bắn vào người tông chủ Độc tông, lập tức làm cho hắn la hét càng thảm thiết hơn.
-Nói đi. – Đường Kim nhàn nhạt nói.
Đường Thập Thất không hề do dự mà nói ra hàng loạt những cái tên và thông tin, loại người như Đường Thập Thất hiển nhiên là không biết hai từ trung thành viết như thế nào. Đại khái khoảng nửa tiếng sau thìn những gì Đường Kim cần biết đều đã biết.
-Những gì ngươi muốn biết ta đều đã nói rồi, bây giờ có thể cho ta một cái chết thống khoái được chưa? – Đường Thập Thất nhìn Đường Kim nói, trong ánh mắt tràn đầy mong đợi.
-Đương nhiên là.... – trên mặt Đường Kim lộ ra biểu tình cổ quái, sau đó mới phun ra ba chữ:
-Không được rồi!
Ngón tay khẽ điểm một cái, Đường Thập Thất lại bắt đầu kêu gào thảm thiết.
-Đường Kim, ngươi, ngươi cmn là đồ không giữ chữ tín…a… - Đường Thập Thất vừa kêu gào vừa phẫn nộ mắng chửi.
-Với loại người như ngươi cần thiết phải giữ chữ tín sao? – Đường Kim dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn Đường Thập Thất một cái, sau đó mới một tay nhấc một tên đệ tử Độc tông lên, lắc mình đi sang một bên, tiếp tục dò hỏi, sau khi chứng thực cả hai bên Đường Kim xác nhận những gì Đường Thập Thất nói trước đó đều là sự thật.
Độc tông đúng là một môn phái bất nhập lưu, nhưng mà dù có bất nhập lưu thế nào đi chăng nữa thì cũng luôn phải có một vài người sẽ không ở lỳ trong môn phái suốt ngày, cho nên Độc tông đúng là vẫn còn người ở bên ngoài, chỉ là số lượng cũng không nhiều, tất cả chỉ có ba người mà thôi.
-Thiên hạ vạn độc, dĩ ngã vi tông? – Đường Kim ngẩng đầu lên nhìn tám chữ lớn khác trên cột đá, trên mặt lộ rõ vẻ khinh bỉ:
-Chỉ bằng trình độ của các ngươi mà cũng dám xưng Tông, đúng là buồn cười!
Tự mình thì thầm vài câu, Đường Kim đột nhiên nhấc mình bay lên, cánh tay khẽ phất một cái, mấy chữ lớn trên cột đá lập tức biến mất, tiếp theo ngón tay hắn khẽ vẽ vài đường trên không trung, vài giây sau Đường Kim tiếp đất, lúc này trên cột đá đã nhiều thêm hai hàng chữ.
Lần đầu tiên nhìn lên thì sẽ thấy hai chữ bắt mắt nhất, hai chữ cực lớn, nét chữ như rồng bay phượng múa, hai chữ này chính là: Đường Môn!
Giữa hai chữ này còn có mười mấy chữ nhỏ:
Độc tông hôm nay bị diệt, Đường Môn vĩnh thế trường tồn!
Ngoài ra còn có một vài chữ càng nhỏ hơn: ngày 6 tháng Giêng năm Ất Mùi, trưởng môn đời thứ hai của Đường Môn, Đường Kim, lưu bút ở đây!
Đứng dưới cột đá, nhìn lại tác phẩm của mình, Đường Kim hít một hơi thật sâu, rồi mới phun ra một ngụm trọc khí, ức chế trong lòng lần nữa được phát tiết ra ngoài, bất luận như thế nào thì từ nay về sau Độc tông đã trở thành lịch sử, còn Đường Môn sẽ trở thành một môn phái mới của Tiên môn.
-Lão đầu, yên tâm đi, ngày nào còn có ta, ngày đó Đường Môn không những không thể biến mất mà còn có thể trở thành đệ nhất môn phái trong Tiên môn. Bất quá, lão đầu a, ta không thích làm trưởng môn, sau này vẫn là để ông làm đi. – Đường Kim tự nhủ với lòng, kì thực hắn không thích kiến lập môn phái môn phiếc gì hết, cũng không thích tranh đấu với các môn phái khác trong Tiên môn, nhưng sư phụ hắn 20 năm qua đã đổi tên thành Đường Môn chỉ để cho Đường Môn không bị triệt để biến mất, cho nên bây giờ hắn phải làm cho Đường Môn tiếp tục tồn tại, đặc biệt là càng phải phát dương quang đại, không chỉ là tiến vào Tiên môn mà còn phải đứng đầu Tiên môn nữa!
Tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng khóc khóc van xin bốn phía vẫn không ngừng vang lên, Đường Kim vẫn làm như không thấy, hắn vừa ngưng mắt nhìn cột đá, vừa lẩm bẩm:
-Trước tiên phải đi giải quyết nốt mấy con cá lọt lưới đã!
Nhưng đúng lúc Đường Kim chuẩn bị rời đi thì trong không trung đột nhiên truyền tới một âm thanh kì dị, hắn vô thức ngẩng đầu lên thì liền thấy hai bóng người đang cấp tốc rơi xuống, rất nhanh Đường Kim đã nhìn rõ hai người kia là một đôi nam nữ đang nắm tay nhau.
Tuổi đời của đôi nam nữ này không lớn, đều chỉ khoảng ngoài hai mươi, khoảng cách của họ tới quảng trường càng ngày càng gần, dưới ánh lửa chiếu sáng, Đường Kim cũng dần dần nhìn rõ bộ dáng của hai người, nam khá là anh tuấn, nữ cũng khá xinh đẹp, hai người tay nắm tay nhau từ trên không trung nhẹ nhàng đáp xuống, nhìn thế nào cũng có một chút phong phạm của thần tiên quyến lữ.
Nhưng khi nhìn thật kĩ thì sẽ phát hiện ra hai người không hề tiêu sái tự tại như vậy, trên mặt hai người đều là biểu tình hoang mang rối loạn, nhìn càng giống đang đào tẩu hơn.
-Cha, sư thúc, mau tới giúp… - hai người vẫn đang ở trên không thì nữ nhân kia đã lập tức hô lớn, chỉ là rất nhanh, lúc hai người vừa đáp xuống quảng trường, thấy cả đám người Độc tông đang lăn lộn kêu la dưới đất, nữ nhân xinh đẹp kia nhất thời càng kinh hoàng hơn:
-Cha, các người đều sao thế này? Đã xảy ra chuyện gì?
-Bọn họ chẳng qua chỉ là trúng độc mà thôi. – Đường Kim nhàn nhạt tiếp lời:
-Ta nghĩ chắc cô là con gái của tông chủ Độc tông, Tông Xảo Nhi có phải không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận