Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 773: Cha ngươi cũng thật là trẻ tuổi a

Đường Kim nhất thời có chút bất mãn, trước tết hắn và Tiếu Thiền tới gặp Đặng Thiên Thành, tên gia hỏa kia cũng nói hắn là bảo tiêu của Tiếu Thiền, bây giờ tên ngu ngốc Phan Tiểu Cường này cũng nói hắn là bảo tiêu, mặt hắn nhìn giống bảo tiêu lắm sao?
-Phan tiên sinh, ta thấy ngươi hiểu lầm rồi. – Băng Di khẽ nhăn mày, nàng không vui nói:
-Chàng không phải là bảo tiêu, chàng là bạn trai ta, ngoài ra lần này cũng không phải là ta muốn gặp cha ngươi, mà là bạn trai ta muốn gặp.
-Băng Di tiểu thư, xem ra ta đúng là hiểu lầm rồi. – Phan Tiểu Cường vẫn giữ nụ cười trên mặt:
-Chỉ là theo ta được biết thì bất luận là ta hay là cha ta đều không có mời vị bạn trai này của cô tới thì phải?
Không đợi Băng Di lên tiếng, Phan Tiểu Cường quay đầu nhìn Đường Kim nói:
-Vị huynh đài này, ta không cần biết ngươi là ai, cũng không có hứng thú biết ngươi là ai, ta chỉ nhắc nhở ngươi một chuyện, đó là nơi này của chúng ta lúc nào cũng hoan nghênh Băng Di tiểu thư, nhưng nơi này không hoan nghênh ngươi, nếu như ngươi tìm cha ta có việc, cũng được, trước tiên cứ để cho Băng Di tiểu thư nói chuyện riêng với cha ta, còn về ngươi thì cứ về đợi tin tức hoặc ra ngoài đứng đợi đi!
-Phan tiên sinh, các người cho rằng ta tới nơi này là có việc muốn cầu các người sao? – Băng Di nhất thời cảm thấy có chút buồn cười, cho dù nàng không biết mục đích Đường Kim tới đây để làm gì, nhưng nàng biết tuyệt đối không phải là tới cầu Phan Đức Quang làm việc, Phan Đức Quang tính là cái gì chứ? Một câu của Đại Nhi tiểu thư cũng đủ để làm cho cả tập đoàn này tan thành mây khói rồi.
-Băng Di tiểu thư, ta chỉ là cảm thấy có chút kì quá, chúng ta từng ra giá rất cao để mời cô tới tham gia một vài hoạt động của công ty, mọi lần cô đều từ chối, nhưng hôm nay cô lại chủ động tìm đến cửa, hơn nữa còn không có hẹn trước. – Phan Tiểu Cường nhìn chằm chằm vào Băng Di, ánh mắt vô cùng suồng sã:
-Băng Di tiểu thư, cô tới tìm cha ta gấp như vậy, lẽ nào chỉ muốn nói với ta, thực ra cô không có việc gì quan trọng hết?
Cũng khó trách Phan Tiểu Cường lại nghĩ như vậy, bởi vì với thân phận của Băng Di, việc nàng đột nhiên tới tập đoàn Đức Quang đúng là có chút không bình thường.
Chỉ là Phan Tiểu Cường thế nào cũng không nghĩ tới, việc này kì thực không có quan hệ gì với Băng Di, nàng chẳng qua chỉ muốn giúp nam nhân của mình làm chút chuyện mà thôi.
Băng Di nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười, trên đời này đúng là có người ti tiện đến tận cốt tủy, nếu như nàng trực tiếp gọi điện để Phan Đức Quang tự mò đến cửa gặp nàng, Phan Đức Quang nhất định sẽ lập tức vác mặt đến, như thế thì Phan Tiểu Cường cũng sẽ cảm thấy mọi việc rất bình thường, bởi vì đó mới là phong cách nàng nên có. Kết quả là bây giờ nàng tự mình tới bái phỏng, không báo trước một câu làm Phan Tiểu Cường nghĩ rằng nàng có việc muốn cầu Phan gia giúp đỡ, nhìn bộ dáng lúc này của Phan Tiểu Cường, rõ ràng là đang đánh chủ ý lên người nàng.
Đúng lúc Băng Di định lên tiếng thì Đường Kim đã đạp ngay một cái cực mạnh vào cánh cửa đang khép hờ kia, phanh một tiếng, cánh cửa triệt để mở ra, Phan Tiểu Cường một tay vẫn đang đặt trên cửa, dưới tình huống không kịp trở tay đã theo chiều của cánh cửa mà ngã ngược vào bên trong, loạng choạng vài bước mới túm được một cái bàn rồi đứng dậy.
-Đừng nói lời thừa với hắn, ta tìm thấy người rồi. – Đường Kim lười biếng nói một câu rồi liền ôm Băng Di đi thẳng vào bên trong.
Chỉ là lúc này Đường Kim lại nhìn Phan Tiểu Cường nói một câu:
-Cha ngươi cũng thật là trẻ tuổi a!
Phan Tiểu Cường vừa nói cha hắn ở bên trong, mà bên trong phòng xác thực là cũng có một người, chỉ là người này là một nam nhân tương đối trẻ tuổi, nhìn bề ngoài mới khoảng ngoài 20, không sai biệt lắm với tuổi của Phan Tiểu Cường, thậm trí còn trẻ hơn Phan Tiểu Cường một chút.
-Hắn không phải Phan Đức Quang. – Băng Di nhịn không được khẽ nói vào tai Đường Kim, tuy nàng không quen thân lắm với Phan Đức Quang, nhưng tốt xấu gì nàng cũng gặp qua hắn.
-Ờ, ta biết là không phải. – Đường Kim hời hợt nói:
-Có điều tuy hắn không phải Phan Đức Quang, nhưng hắn cũng có khả năng là cha của Phan Tiểu Cường đó.
Băng Di có chút buồn cười, chỉ là không đợi nàng kịp bật cười thì Đường Kim đã nhìn về phía người kia, lười biếng hỏi:
-Này, hỏi ngươi một vấn đề, ngươi thực sự là cha đẻ của Phan Tiểu Cường sao?
Người này còn chưa có trả lời thì Phan Tiểu Cường đã đóng cửa lại,đồng thời nhìn Đường Kim nói:
-Tiểu tử, nếu ngươi đã muốn vào đây để tìm chết thì đừng trách lão tử.
-Tìm chết? – Đường Kim dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn Phan Tiểu Cường:
-Không phải là cha ngươi đẻ ngươi lúc còn quá non nên đầu óc của ngươi có vấn đề rồi chứ?
Nói tới đây, Đường Kim quay sang nhìn Băng Di, cảm khái nói:
-Thân ái à, cuối cùng ta cũng phát hiện, kết hôn sinh con muộn là hoàn toàn cần thiết, nàng nhìn tên ngốc Phan Tiểu Cường này đi, hắn đúng là ví dụ điển hình cho tác hại của việc sinh con sớm mà!
-Phụt!
Băng Di cuối cùng cũng nhịn không được bật cười một cái, sau đó mới sửa lại:
-Đó nhiều nhất cũng chỉ tính là phát dục sớm, không thể tính là sinh con sớm được.
-Cũng như nhau cả, nói không chừng vừa là phát dục sớm vừa là để non, thế nên não của hắn còn chưa kịp phát triển đã được sinh ra rồi. – Đường Kim tùy tiện nói, cuối cùng mới nhìn Phan Tiểu Cường hỏi một câu:
-Ta nói không sai chứ?
-Tiểu tử, ta không có hứng thú đánh võ mồm với ngươi, ta chỉ hỏi ngươi, bây giờ có phải là ngươi đang cảm thấy nơi nào đó trên người mình đang đau đau không? – Phan Tiểu Cường hừ lạnh một tiếng, hắn không có bị mấy lời chế giễu của Đường Kim làm cho phẫn nộ.
-Thân ái à, nàng véo ta một cái đi. – Đường Kim nhìn Băng Di, làm bộ nghiêm trang nói.
-A? – Băng Di ngẩn ra:
-Tại sao phải véo chàng?
-Nàng véo ta một cái thì ta mới cảm thấy đau được chứ! – Đường Kim nghiêm trang nói.
Băng Di nhất thời có chút dở khóc dở cười, đang định nói gì đó thì nam thanh niên vẫn bảo trì im lặng kia đột nhiên lên tiếng:
-Bắp tay trái của ngươi bây giờ chắc đang bắt đầu ngứa rồi đấy!
-Thật sao? – Đường Kim nhìn nam thanh niên kia, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, sau đó mới làm bộ sắc mặt đại biến:
-Ngứa, đúng là rất ngứa…
-Ha ha ha.. – Phan Tiểu Cường đắc ý cười lớn:
-Tiểu tử, bây giờ ngươi đã biết kết cục của việc đắc tội ta chưa? Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, ngươi đã trúng độc rồi, nếu như không có thuốc giải thì ngươi cứ đợi cả người thối rữa mà chết đi!
Nói đến đây Phan Tiểu Cường mới quay đầu nhìn Băng Di, ngữ khí tràn đầy vẻ đắc ý:
-Băng Di tiểu thư, thế nào hả? Bây giờ cô muốn nam nhân của mình sống hay là chết đây? Kì thực muốn hắn sống rất đơn giản, bây giờ cô chỉ cần ngoan ngoãn chiều chuộng ta, ta sẽ cho hắn một ít thuốc giải…Aaaa!
Phan Tiểu Cường đột nhiêu kêu lên một tiếng quái dị, sau đó hai tay hắn bắt đầu gãi loạn xạ lên:-Ngứa, ngứa quá…a…
-Hai kẻ ngu ngốc! – Đường Kim khẽ ngáp một tiếng, sắc mặt cũng khôi phục lại vẻ lười biếng khệnh khạng vốn có:
-Không thể không nói các ngươi thật sự đã cho ta một chút bất ngờ, ta thực không nghĩ tới hai người các ngươi lại cùng nhau làm chuyện cầm thú hại người như vậy.
Khẽ ngừng một chút, Đường Kim nhìn nam thanh niên kia, ngữ khí có chút khinh thường:
-Bất quá, Tông Tứ Bình, chỉ bằng một chút độc thuật bất nhập lưu như của ngươi cũng dám ở trước mặt ta múa rìu qua mắt thợ sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận