Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 776: Chàng cũng quen biết nàng ta sao?

Đối với một tên ăn hàng mà nói, lúc ăn chính là lúc hắn vui vẻ nhất, bữa cơm này Đường Kim đúng là ăn một cách rất vui vẻ, mấy món ăn chính tông của kinh thành này cũng khá là hợp khẩu vị của hắn, ngược lại là thực lượng ( khả năng ăn) của hắn đã làm cho Băng Di và phục vụ ở đây phải cứng lưỡi.
Thật ra Băng Di cũng biết một vài chuyện của Đường Kim, bất quá đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến Đường Kim có thể ăn nhiều đến như vậy.
-Chẳng trách khí lực của chàng cứ như là không bao giờ cạn kiệt vậy. – mặt Băng Di đột nhiên có chút nóng lên, bởi vì nàng đang không tự giác được mà nghĩ tới khung cảnh nam nhân này rong ruổi trên người nàng tối hôm qua, cảm giác đặc biệt do lực xung kích mạnh mẽ của hắn đem tới vẫn còn mới mẻ trong kí ức của nàng, thậm chí vừa nghĩ tới đã làm toàn thân nàng khẽ nóng lên.
Lúc này Băng Di đã bắt đầu có chút mong đợi nhanh chóng ăn xong bữa tối rồi cùng quay về khách sạn, nàng đã có chút gấp gáp muốn đem thân thể hoàn mĩ dấu trong lớp quần áo này phơi bày ra trước mặt hắn.
Sợ rằng sẽ không ai ngờ tới, nữ minh tinh cấp quốc tế thành danh nhờ thanh thuần trong sáng này lại có suy nghĩ đen tối như vậy.
-Ừm, Cuối cùng cũng ăn no. – Đường Kim thỏa mãn buông đũa xuống, hắn tùy ý quét mắt quanh bốn phía, sau đó đột nhiên dừng lại trên người một người:
-Ý?
-Sao thế? – Băng Di vội vàng hỏi.
-Hình như nhìn thấy một người quen. – Đường Kim tùy tiện đáp.
Băng Di vô thức nhìn theo phía ánh mắt của Đường Kim thì liền thấy một đôi thanh niên nam nữ, từ góc độ của nàng chỉ có thể nhìn được bóng lưng của nam nhân kia, ngược lại là nữ tử thì nàng nhìn thấy rất rõ.
Nữ tử kia cũng chỉ khoảng hơn 20 tuổi, lớn lên cũng khá là xinh đẹp, cho dù không có thanh thuần thoát tục như Băng Di, nhưng cũng đủ để xứng với hai từ mỹ nữ, bất luận là dung mạo hay khí chất của nàng đều khá là xuất chúng.
-Ý, đó hình như là Vương Nhiễm? nàng cũng tính là sư muội của ta, học dưới ta một khóa, từng diễn qua vài vai phụ trong mấy bộ phim truyền hình, cũng gọi là có chút danh tiếng. – Băng Di có chút kinh ngạc nhìn nữ tử kia, cuối cùng còn bổ sung một câu với Đường Kim:
-Chàng cũng quen biết nàng ta sao?
-không quen. –Đường Kim lắc đầu:
-Ta quen nam nhân kia.
-Nam nhân? – Băng Di ngẩn ra, sau đó mới nhẹ nhàng đề nghị:
-Vậy có cần qua hỏi thăm chút không?
-Không cần. –Đường Kim lại lắc đầu:
-Phải để hắn chủ động tới bái kiến ta mới đúng, ta là lão đại của hắn.
Lão đại?
Thần sắc của Băng Di có chút cổ quái, Đại Nhi tiểu thư không có nói qua nam nhân này còn tham gia cả xã hội đen a.
-Vậy hai là chúng ta thanh toán rồi về đi. – Đường Kim chần chừ một lát rồi đề nghị.
-Ừ, cũng được. –Đường Kim khẽ gật đầu, ánh mắt khẽ quét qua bộ vị cao vút mê người của Đường Kim một cái, đối với một tên ăn hàng mà nói, ăn đồ ăn tuy rằng cũng khá thoải mái nhưng đối với loại ăn hàng như Đường Kim thì hắn không chỉ thích ăn mấy món sơn hào hải vị trên bàn ăn, mà hắn còn thích ăn cả cặp tuyết lê tròn đầy trắng bóng của Băng Di và hai hạt anh đào màu hồng ngọc đính trên đó nữa.
Thân thể Băng Di lại khẽ nóng lên, nàng tự nhiên là hiểu được ánh mắt của Đường Kim có ý nghĩa gì, đó cũng là điều nàng đang mong đợi, lúc này nàng cũng không lãng phí thì giờ nữa mà trực tiếp gọi phục vụ tới thanh toán.
Trong lúc hai người ăn cơm thì cũng có không ít người đã lần lượt tới đây, chỉ là đến bây giờ vẫn chưa có ai phát hiện ra thân phận của Băng Di, đương nhiên điều này cũng một phần là do nàng cố ý ngồi ở góc khuất.
Tuy rằng theo ý tứ của Đại Nhi tiểu thư thì quan hệ của nàng và Đường Kim cũng không cần thiết phải che giấu nữa, nhưng Băng Di vẫn không hi vọng lúc ăn cơm cũng bị một đám người vây quanh xin chữ kí một chút nào.
Đúng lúc Băng Di đang thanh toán thì lại có thêm vài vị khách nữa đi vào trong, đó là ba nam thanh niên, người nào người đấy đều là một thân hàng hiệu, trên cổ còn đeo cả dây chuyền vàng rất to, trên tay đeo toàn đồng hồ hiệu, một bộ dáng như sợ người khác không biết bọn chúng có tiền, vừa nhìn đã cho người ta cảm giác như bọn nhà giàu mới nổi.
Nhìn thấy ba nam nhân kia, Băng Di khẽ chau mày, đồng thời nhỏ giọng lẩm bẩm:
-Sao lại là bọn họ chứ?
-Nàng biết ba tên gia hỏa kia sao? – Đường Kim có chút kinh ngạc, hắn khó khăn lắm mới gặp được một người quen, vậy mà Băng Di một lần lại gặp được tới mấy người.
-Thật ra cũng không tính là quen biết, ta và bọn chúng cũng chưa từng có chút liên lạc gì, chỉ là với thanh danh của bọn chúng, mọi người trong giới giải trí không ai là không biết. – trong mắt Băng Di lộ ra vài phần chán ghét:
-Bọn chúng đều là người của danh gia vọng tộc, nhưng lúc nào cũng làm ra vẻ như nhà giàu mới nổi, còn cùng nhau lấy một cái biệt danh rất là buồn nôn.
-Biệt danh gì? – Đường Kim tò mò hỏi.
Băng Di chưa kịp đáp thì liền phát hiện 3 nam nhân này đã tới bên cạnh vị sư muội tên Vương Nghiễm kia của nàng, một tên trong đó trực tiếp hời hợt nói:
-Vương Nghiễm, đi theo ta!
Sắc mặt Vương Nghiễm lập tức tái đi, nàng nhìn nam nhân này, trong mắt đầy vẻ cầu xin:
-Uông thiếu, ta, ta đã có bạn trai rồi.
-Bạn trai? – tên Uông thiếu kia khinh thường nhìn nam nhân đang ngồi đối diện với Vương Nghiễm một cái:
-Vương Nghiễm, bạn trai mà cô nói là tên tiểu tử Uông Tùng này sao?
-Tam thiếu, Vương Nghiễm là bạn gái của ta, phiền người và bạn người rời đi, đừng làm phiền chúng ta dùng bữa. – nam nhân ngồi đối diện với Vương Nghiễm cuối cùng cũng quay đầu lại, khuôn mặt hắn khá là anh tuấn soái khí, hắn nhìn Uông thiếu, ngữ khí không kiêu ngạo cũng không xiểm nịnh nói.
Nam tử anh tuấn này chính là Uông Tùng, ở kinh thành hắn không có tiếng tăm gì nhưng hắn đã từng rất nổi tiếng ở Ninh Sơn nhị trung.
Năm đó Uông Tùng học trên Đường Kim một lớp, lúc Đường Kim trở lại Ninh Sơn thì hắn đã tốt nghiệp, phụ thân của Uông Tùng là Uông Quốc Uy đem theo hắn rời khỏi Ninh Sơn, Đường Kim cũng không có đặc biệt để ý tới việc của Uông Tùng, đối với hắn mà nói thì một tiểu đệ có thể có, cũng có thể không cần, chỉ là hắn cũng không ngờ tới hôm nay sẽ ngẫu nhiên gặp lại Uông Tùng.
-Uông Tùng, ngươi muốn tranh nữ nhân với ta sao? – Uông tam thiếu kia đầy mặt khinh thị:
-Chỉ bằng ngươi cũng xứng tranh nữ nhân với ta?
-Tam thiếu, ta không có hứng thú tranh nữ nhân với người. – Uông Tùng cũng không có đứng dậy, sắc mặt hắn vẫn rất bình tĩnh, hắn không hề tỏ ra yếu đuối chút nào:
-Nhưng nữ nhân của Uông Tùng ta cũng không phải là thứ ngươi có thể cướp.
-Nữ nhân của ngươi? – Uông tam thiếu cười phá lên:
-Ha ha ha Uông Tùng, nói ngươi ngu ngốc ngươi cmn vẫn không tin, ngươi thực sự cho rằng con đĩ dâm đãng Vương Nghiễm này là nữ nhân của ngươi?
-Tam thiếu, ngươi có thể nói ta ngu ngốc, nhưng ngươi không thể ô nhục Vương Nghiễm, lập tức xin lỗi nàng ngay! – sắc mặt Uông Tùng khẽ lạnh xuống, thanh âm cũng kèm theo một cỗ hàn ý, hiển nhiên hắn đã thực sự nổi giận.
-Xin lỗi? – Uông tam thiếu lại cười phát lên:
-Ha ha ha, xin lỗi, thật là buồn cười, Uông Tùng, nếu như ta không xin lỗi thì sao nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận