Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 786: Nhìn thấy ngươi là muốn đánh.

Đường Kim không có lập tức trả lời, chỉ là bộ dáng có chút uể oải, sự hưng phấn vừa nãy đều đã biến mất sạch sẽ, trong lòng hắn lúc này càng nhiều hơn là thất vọng. Hắn vố cho rằng phiền toái của Hiểu Hiểu đã được giải quyết, nhưng cuối cùng hắn lại phát hiện cho dù có đem nàng đóng băng lại thì chẳng qua cũng chỉ làm nàng duy trì được mười phút dưới ánh nắng mà thôi, cho dù nàng có tu luyện Hàn Nguyệt Băng Quyết đến trình độ như của Hàn Băng thì cũng chưa chắc đã kiên trì thêm được mấy phút nữa.
Trong mắt Đường Kim như vậy chẳng có ý nghĩa gì lớn, vẫn là phải đi tìm cách khác.
-Vẫn không được sao? – trên khuôn mặt xinh đẹp của Hiểu Hiểu xuất hiện vài tia thất vọng, tuy Đường Kim không nói nhưng nhìn thần sắc của hắn, thông minh như Hiểu Hiểu tất nhiên là hiểu hết rồi.
-Kì thực cũng chưa chắc là không được. – lúc này Hàn Băng bỗng lên tiếng, thanh âm của nàng tương đối lạnh nhạt nhưng lại làm cho Hiểu Hiểu đột nhiên cảm thấy hưng phấn.
-Thật sao? Cô nói là có thể? – Hiểu Hiểu vui vẻ nhìn Hàn Băng, lần này nàng tựa hồ không còn đố kị Hàn Băng ngực to mông tròn nữa.
-Băng phong không thể làm cô triệt để thích ứng với ánh sáng, nhưng có thể để cho cô bạo lộ ra ngoài ánh sáng trong thời gian ngắn, vừa rồi thật ra cô đã ở ngoài ánh sáng mười phút đồng hồ, nhưng mà đó chỉ là từ ngoài vào trong, nếu như thân thể cô có thể băng lãnh như hàn băng, từ trong ra ngoài đều chống lại ánh nắng, có lẽ như vậy có thể kiên trì được thời gian lâu hơn. – Hàn Băng kiên nhẫn bất thường giải thích cho Hiểu Hiểu:
-Nếu như cô tu luyện Hàn Nguyệt Băng Quyết, hơn nữa có thể đạt đến tu vi như của ta thì chưa chắc đã không thể ở dưới ánh sáng kiên trì được nửa tiếng đồng hồ.
-Tu luyện tới Nguyên Anh mới có thể kiên kì được nửa tiếng đồng hồ, như vậy có ý nghĩa sao? – Đường Kim buồn bực trừng mắt nhìn Hàn Băng một cái, khối băng chết tiệt này, cả ngày chỉ biết đưa ra những chủ ý quái dị, lúc trước là đem sư phụ hắn băng phong lại, bây giờ lạ muốn để cho Hiểu Hiểu tu luyện Hàn Nguyệt Băng Quyết tới Nguyên Anh kỳ chỉ để nàng có thể phơi nắng được nửa tiếng, đây không phải là hành hạ người ta sao?
-Tuy rằng cách này không phải là phương pháp trị tận gốc, nhưng đối với một nữ tử chưa từng được thấy qua ánh mặt trời mà nói, đừng nói là nửa tiếng, cho dù là mười phút thì ta tin điều đó cũng đáng. – Hàn Băng nhàn nhạt nói.
-Phải đó, ta có thể ra ngoài 3 phút thôi cũng được, đại sắc lang, mau cho ta biết ta phải làm như thế nào? – Hiểu Hiểu vội vàng hỏi.
Đường Kim trừng mắt nhìn Hàn Băng, lại lần nữa muốn đập cho khối băng chết tiệt này một trận, nàng chính là muốn thêm loạn cho hắn mà, cho dù là hắn có trong tay Thiên Đạo Tiên Cảnh và Thiên Đạo Đan đi chăng nữa, muốn một người thành công đề thăng tới Nguyên Anh cũng không phải là một việc dễ dàng, hơn nữa thể chất của Hiểu Hiểu rất đặc biệt, thân thể nàng rõ ràng có vấn đề, có thể dùng Thiên Đạo Đan được không vẫn còn là một ẩn số.
Hàn Băng lại khôi phục về bộ dáng việc không liên quan đến mình, ánh mắt lạnh nhạt đứng đó, giống hệt như một bức băng điêu.
-Haizz, ta đưa ngươi về trước vậy, tránh cho ta nhìn lại muốn đánh ngươi! – Đường Kim bất mãn một câu rồi trực tiếp đưa Hàn Băng trở về Băng Cung, trước khi đi hắn cuối cùng cũng không nhịn được mà hung hăng vỗ lên bờ mông phong mãn của nàng một cái, cuối cùng còn lẩm bẩm một câu:
-Cảm giác không tệ a!
Trong mắt Hàn Băng xẹt qua một tia phẫn nộ, chỉ là rất nhanh nàng đã không thấy đối tượng để phẫn nộ nữa, bởi vì Đường Kim đã biến mất khỏi Băng Cung, quay về thế giới dưới lòng đất của Hiểu Hiểu.
-Này, ngươi không muốn giúp ta có phải không? – Hiểu Hiểu có chút không vui hỏi.
-Tiểu nha đầu, không phải là ta không muốn giúp cô, ta chỉ là muốn tìm ra một phương pháp có thể giải quyết triệt để vấn đề mà thôi. – Đường Kim có chút khó xử:
-Còn có, Hàn Nguyệt Băng Quyết kia không phải là dễ tu luyện như vậy đâu, nó có yêu cầu với thể chất, thể chất của cô quá đặc thù, căn bản là không thể nào trực tiếp tu luyện được.
Hàn Nguyệt Băng Quyết vốn cần người có thể chất cực hàn tu luyện, mà Hiểu Hiểu lại không phải là loại thể chất đó, chỉ là Đường Kim không có cách nào để xác định Hiểu Hiểu là loại thể chất gì, dù sao thì thể chất của nàng cũng quá cổ quái.
Đương nhiên không phải người có thể chất cực hàn cũng không phải là không thể tu luyện Hàn Nguyệt Băng Quyết, nhưng một phương diện tốc độ tu luyện sẽ rất chậm, trên một phương diện khác thì trước khi tu luyện Hàn Nguyệt Băng Quyết cần có một tu vi cơ sở nhất định, như vậy mới có thể kháng lại được băng hàn chi khí sản sinh ra lúc mới tu luyện.
Ngẫm nghĩ một lát, Đường Kim liền lấy ra một bản sao của Thiên Đạo Kinh – Luyện Khí thiên đưa cho Hiểu Hiểu:
-tiểu nha đầu, cô nghiên cứu cái này một chút đi, đọc hiểu rồi thì thử tự mình tu luyện xem, nếu như có gì không hiểu thì bây giờ có thể hỏi ta.
Theo Đường Kim thấy thì nếu Hiểu Hiểu có thể tu luyện Thiên Đạo Kinh, sau khi có tu vi nhất định thì có thể chuyển sang tu luyện Hàn Nguyệt Băng Quyết, như vậy sẽ không có vấn đề gì, nhưng nếu nàng không thể tu luyện được Thiên Đạo Kinh, vậy cũng không thể trách hắn không giúp được nàng.
Suy cho cùng thì Đường Kim vẫn là không quá nguyện ý để cho Hiểu Hiểu tu luyện Hàn Nguyệt Băng Quyết, bởi vì hắn luôn nghĩ rằng vất vả tu luyện bao nhiêu năm mới tới được Nguyên Anh kỳ, nhưng cuối cùng vẫn không thể giải quyết tận gốc vấn đề, như vậy thật không đáng chút nào.
-Biết rồi! – Hiểu Hiểu ngược lại lại cực kì hưng phấn, nàng lập tức nhận lấy Thiên Đạo Kinh, vội vã mở ra xem.
-Tiểu nha đầu, cô cứ từ từ đọc nhé, ta vẫn là nên đi trước đây, có gì không hiểu thì cứ gọi điện cho ta. – Đường Kim đứng đực ra mấy phút liền bắt đầu cảm thấy nhàm chán.
-Biết rồi, ngươi đi đi! – Hiểu Hiểu không thèm ngẩng đầu, vẫn chuyên tâm đọc Thiên Đạo Kinh.
Đường Kim thực tiếp thuấn di về đỉnh Ninh Sơn.
-Có chút buồn ngủ! – Đường Kim ngáp dài một cái rồi trực tiếp ngả người ra đất:
-Ngủ một giấc rồi tính tiếp.
Một giấc ngủ này của Đường Kim vậy mà lại rất lâu, từ giữa trưa tới tận lúc hoàng hôn, rồi lại từ hoàng hôn tới bình minh hắn mới bị tiếng bụng đói réo ùng ục đánh thức.
Bình minh vừa ló rạng, hôm nay vẫn là một ngày trời quang mây tạnh, Đường Kim nhẹ nhàng bật dậy, sau đó trực tiếp biến mất, lúc hắn xuất hiện hắn đã có mặt ở trước cổng Ninh Sơn nhị trung.
Đang lúc Đường Kim định đi ăn sáng thì hắn bỗng cảm ứng được gì đó mà nhìn về phía không xa, một thân ảnh quen thuộc đang chạy tới bên này, chính là Tô Vân Phi.
Tô Vân Phi mặc một bộ quần áo thể thao, tư thế chạy bộ vô cùng ưu nhã, dáng người thành thục của nàng cũng toát ra từng hơi thở đầy sức sống thanh xuân trong lúc chạy bộ, càng hấp dẫn Đường Kim chính là bộ vị cao vút trước ngực nàng, trong lúc chạy bộ dường như cũng đang tiến hành một loại vận động nào đó làm bộ vị kia hiện ra một cách càng rõ ràng hơn, càng mê người hơn.
-Tô lão sư, chào buổi sáng a! – Đường Kim tươi cười chủ động chào hỏi Tô Vân Phi.
-Bạn Đường Kim, chào buổi sáng! – Tô Vân Phi dừng lại tại vị trí cách Đường Kim không tới 3 mét, nàng cũng chào lại hắn rồi khẽ vươn cánh tay ngọc ngà của mình lên lau mồ hôi trên chán, vừa rồi nàng mới chạy bộ một tiếng đồng hồ xong nên khuôn mặt trắng ngần đã chuyển sang ửng hồng, nhìn càng xinh đẹp mê người.
-Tô lão sư, cùng ăn bữa sáng đi. – Đường Kim chủ động mời, cuối cùng còn bổ sung một câu:
-Còn nữa, Tô lão sư, ta muốn thương lượng với cô chuyện học phụ đạo tiếng Anh một chút.
-Phụ đạo tiếng Anh? – Tô Vân Phi khẽ ngẩn ra:
-Bạn học Đường Kim, em không phải là muốn tìm lý do để không phải học đấy chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận