Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 798: Đưa nàng đi nghịch bom

Sở dĩ Tôn Thanh hô lớn lên là vì nàng đã nghe thấy tiếng còi của xe cảnh sát đang đi tới, xe cảnh sát rất nhanh đã dừng lại, hai cảnh sát xuống xe toan đi về phía Đường Kim.
Chỉ là vừa đi được hai bước thì một trong hai người đột nhiên sắc mặt đại biến, sau đó mạnh mẽ kéo người còn lại quay lại, thanh âm có chút bức thiết:
-Đừng tới đó, nhìn kĩ xem đó là ai?
-Ai? – tên cảnh sát còn lại vẫn chưa kịp phản ứng, ánh mắt của hắn trước tiên rơi vào trên người Diệp Tử Vận:
-Mỹ nữ đó ngươi quen sao?
-Ngươi đừng có phát xuân nữa nữa, muốn chết sao? kia chính là Đường Kim đấy!
-Đường Kim? – tên cảnh sát chỉ mải nhìn mỹ nữ lập tức dời ánh mắt sang phía Đường Kim, vừa nhìn kĩ thì sắc mặt hắn cũng đại biến:
-Hỏng rồi, đúng là hắn, làm thế nào bây giờ?
-Còn làm thế nào nữa? Coi như không nhìn thấy chứ sao! – tên cảnh sát còn lát trấn định nói:
-Chúng ta đi căng dây cảnh giới trước, trước tiên đuổi mấy người đứng xem này đi, giảm thiểu ảnh hưởng một chút, những việc khác cứ để thị cục tới quyết định đi!
Hai cảnh sát này thương lượng sau liền lập tức coi như không nhìn thấy động tĩnh bên này cũng như không nghe thấy lời cầu cứu của Tôn Thanh, hai người vừa căng dây cảnh giới vừa đuổi mấy người đứng xem:
-Mọi người mau tránh ra, nơi này là hiện trường phạm tội…
-Ở đây a, mau tới đây, cứu mạng a.. – Tôn Thanh phát hiện cảnh sát căn bản không để ý tới bên này, nhất thời càng nóng vội hô lên.
-Đừng hô nữa, sẽ không có ai tới đâu. – Diệp Tử Vận nhịn không được nói với Tôn Thanh một câu.
-Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? – sắc mặt của Lạc Chí Thiện đang nằm dưới đất càng trở nên trắng bệch, vừa rồi lúc nghe được tiếng còi xe cảnh sát hắn vẫn còn cảm thấy một tia hi vọng, nhưng bây gờ hắn đã thấy tuyệt cmn vọng rồi, tên gia hỏa này vậy mà dám hành hạ hắn trước mặt cảnh sát, hơn nữa cảnh sát lại hoàn toàn làm như không thấy.Cho dù là loại người đã trải qua vô số sóng gió như Lạc Chí Thiện thì cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế này. Ngang ngược trước mặt cảnh sát hắn không phải chưa từng gặp, nhưng cảnh sát thông thường vẫn sẽ tới quản một chút, ít nhất thì cũng khuyên giải tượng trưng vài câu, nhưng bây giờ đến cảnh sát cũng không dám tới đây, dứt khoát làm như không thấy chuyện gì đang xảy ra…
Lúc này vài người vây xem cũng bắt đầu thấy mọi việc có chút bất thường, có một nam nhân bắt đầu lấy điện thoại ra quay phim:
-Mấy cảnh sát này chỉ giỏi ức hiếp người dân, có người hành hung lại không quản…
-Ngươi làm gì thế? – người đi cùng hắn lập tức giật lấy điện thoại.
-Quay lại video sau đó đăng lên mạng, thêm cái tút cảnh sát ngoảnh mặt làm ngơ nhìn phú nhị đại hành hung dân lành, nhất định sẽ bốc lửa lắm đấy… - tên gia hỏa này có chút đắc ý.
-Đầu óc nhà ngươi có vấn đề sao? bốc lửa? Cẩn thận lửa cháy thiêu luôn cả ngươi đấy! – đồng bạn của hắn nhất thời chỉ muốn bóp chêt hắn:
-Ngươi biết người kia là ai không? Hắn chính là Đường Kim đấy, ngươi đi trọc hắn không phải là chán sống rồi sao?
-Đệch! Đường Kim thì làm sao? Nghe đồn rất lợi hại nhưng ta nghĩ chắc là họ thổi phồng lên thôi. – tên gia hỏa này có chút không cho là đúng.
-Được vậy ngươi cứ quay tiếp đi, lão tử té trước đây, ngươi muốn chết thì kệ cm ngươi, đừng liên lụy lão tử! – tên đồng bạn kia đem điện thoại trả cho hắn rồi quay người chạy mất hút, bộ dáng giống như chạy trốn ôn thần.
Thấy đồng bạn của mình rời đi, nam nhân kia ngẩn ra, sau đó lại tiếp tục cần điện thoại quay phim:
-Có gì mà phải xoắn, ta cứ quay xem hắn làm gì…bùm!
Điện thoại đột nhiên phát nổ, nam nhân kia phát ra một tiếng hét thảm, nhìn bàn tay be bét máu của mình, lúc này hắn mới nhớ tới mấy lời vừa rồi của đồng bạn, trong mắt hắn cuối cùng cũng lộ ra thần sắc đầy sợ hãi, không dám lưu lại thêm một giây nào nữa, quay đầu chạy mất dép!
-Aaaa…! – lại một tiếng hét thê lương vang lên làm không ít người trong lòng cảm thấy tê dại, vừa rồi là Đường Kim lạt dẫm nát thêm một bên đầu gối của Lạc Chí Thiện.
-Đừng có hỏi lại ta, nói đi, kẻ đặt bom là ai, đang ở đâu? – Đường Kim nhìn Lạc Chí Thiện, lạnh lùng hỏi.
-Ta, ta không biết… - Lạc Chí Thiện cố nhịn đau, sắc mặt vô cùng tát nhợt, mồ lôi lạnh tuôn ra như mưa:
-Ta, ta đều là dùng điện thoại liên lạc với hắn..
-Đưa số điện thoại của hắn cho ta! – Đường Kim ra lệnh.
-Được, được, ta đưa… - trong mắt Lạc Chí Thiện lộ ra vẻ cầu khẩn:
-Có thể giúp ta giảm đau…á á á!
Lạc Chí Thiện còn chưa dứt lời thì Đường Kim lại dẫm thêm một cái nữa lên chỗ đầu gối vừa bị dẫm nát kia của hắn, nhất thời làm hắn rên la càng thảm thiết hơn.
-Ngươi không có tư cách thương lượng với ta, đợi ta tìm thấy tên gia hỏa kia, ta sẽ cho ngươi một cái thống khoái, nếu không ngươi sẽ đau đớn một cách vô cùng thống khoái đấy! – Đường Kim không nhanh không chậm nói.
-131…8… - Lạc Chí Thiện gắng sức rặn ra một số điện thoại, Đường Kim thì lập tức lấy ra điện thoại của mình gọi ngay đến số đó, đồng thời hắn cũng bật chức năng truy tung của điện thoại lên.
-Ai vậy? – điện thoại rất nhanh được bắt máy, bên kia truyền tới một thanh âm trầm thấp của nam nhân.
-Vừa rồi là ngươi đặt bom sao? – Đường Kim nhàn nhạt hỏi.
-Ngươi là ai? – thanh âm bên kia đột nhiên trở nên nghiêm nghị.
-Ta chính là người sắp đưa ngươi xuống gặp Diêm Vương. – ngữ khí của Đường Kim rất bình thản:
-Hay là ngươi trực tiếp một chút, cho ta địa chỉ rồi ở đó đợi một phút ta sẽ tới tiễn ngươi đi!
-Khẩu khí của các hạ thật không nhỏ, bất quá không cần biết ngươi là ai, cũng không có hứng thú biết ngươi là ai, nếu các hạ muốn kiến thức uy lực của bom nổ thì cho ta một cái địa chỉ, ta đảm bảo sẽ gửi tới tận cửa. – thanh âm của đầu dây bên kia đã bắt đầu trở nên âm trầm, hiển nhiên hắn rất bất mãn với việc bị Đường Kim uy hiếp qua điện thoại.
-Ngươi nói không sai, ta đúng là muốn kiến thưc một chút uy lực của bom nổ. – Đường Kim vừa dứt lời liền cúp máy, bởi vì hắn đã truy ra được vị trí của đối phương.
Cất điện thoại đi, hắn quay sang nhìn Diệp Tử Vận:
-Thân ái à, mau đến ôm ta một cái, ta đưa nàng đi nghịch bom!
-Ân! – Diệp Tử Vận tuy rằng không hiểu lắm nhưng vẫn ôn thuận tới bên cạnh ôm lấy eo Đường Kim. Cùng với lúc đó Đường Kim mỗi tay nhấc một người Lạc Chí Thiện và Tôn Thanh lên, một giây sau những người đứng xem đột nhiên cảm thấy cả thế giới dường như đang trở nên thanh tịnh, bởi vì bọ họ đã không còn nghe thấy tiếng hét thảm nữa.
Vừa nhìn một cái, mọi người đều ngẩn ra.
Hai viên cảnh sát lúc nãy cũng ngẩn ra, Đường Kim đâu? Mỹ nữ kia đâu? Đôi nam nữ vừa mới bị hành hạ lúc nãy đâu? Sao lại đều biến mất hết cả rồi?
Không phải là đang nằm mơ chứ?
Trong đầu vô số người đều sinh ra một ý niệm như vậy, nhưng đợi họ nhìn thấy chiếc audi bị nổ tan tành, còn có vài người bị thương vì vụ nổ, nghe thấy tiếng còi xe cứu hộ đang càng ngày càng gần, lúc này họ mới ý thức được rằng vừa rồi không phải là nằm mơ, mà ngay tại vị trí này vừa mới phát sinh một vụ nổ.
Chỉ là mấy người kia sao lại đột nhiên không thấy đâu nữa? Cái này cũng quá quỷ dị đi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận