Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 822: Lẽ nào trong bụng ngươi đã có hài tử ?

Lạc Phỉ Phỉ nhất thời có chút dở khóc dở cười, gia gia nàng vậy mà lại thực sự tin tưởng mấy lời hươu vượn của Đường Kim?
Cha mẹ của Lạc Phỉ Phỉ, Lạc Kiến Quốc và Châu Nhược Đồng ở một bên phải nỗ lực lắm mới không lên tiếng, vị lão gia tử này không phải bị bệnh đến đầu óc hồ đồ rồi chứ? Một tên gia hỏa lăng nhăng thế này có điểm gì đáng tin chứ?
Lúc này hai người đều đang dùng một ánh mắt quái dị nhìn Đường Kim, chỉ bất quá Đường Kim hoàn toàn coi như không hề phát hiện, hắn nhìn Lạc Bỉnh Thăng, bộ dáng vô cùng thành khẩn:
-Gia gia, người có yêu cầu gì cứ việc nói, chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định sẽ làm.
-Kì thực yêu cầu của ta rất đơn giản, ta chỉ hi vọng sau này con của ngươi và Phỉ Phỉ đều phải lấy họ Lạc. – Lạc Bỉnh Thăng nhanh chóng nói ra yêu cầu của mình, sau đó còn bổ sung:
-Đường Kim a, ngươi đừng nói yêu cầu này của ta bất cận nhân tình, đối với người khác mà nói thì yêu cầu này đúng là bất cận nhân tình, nhưng đối với ngươi chắc không có vấn đề gì, dù sao thì bạn gái của ngươi cũng không chỉ có một mình Phỉ Phỉ, con của ngươi và những người khác đều có thể họ Đường, cho dù con của Phỉ Phỉ có mang họ Lạc cũng sẽ ảnh hưởng không lớn.
Con?
Sắc mặt Lạc Phỉ Phỉ có chút ửng hồng, nàng chỉ muốn đào ngay một cái lỗ mà chui xuống, đây là việc gì chứ, sao gia gia tự nhiên lại nhắc tới chuyện con cái?
Lúc này Lạc Phỉ Phỉ đã bắt đầu hối hận việc để tên hỗn đản Đường Kim đóng giả bạn trai mình, kì thực trước đây nàng căn bản là không hề có ý định này, chỉ là từ sau tết sức khỏe của gia gia nàng càng ngày càng kém, hơn nữ nàng cũng biết là gia gia vẫn luôn hi vọng mình có thể kết hôn sinh con, ít nhất cũng phải có một bạn trai chân chính, thế nên lúc Đường Kim gọi điện cho nàng, nàng mới rất tự nhiên mà nghĩ tới việc nhờ Đường Kim giả mạo bạn trai mình.
Hơn nữa từ trên mức độ nào đó mà nói, Đường Kim cũng không tính là giả mạo, dù sao thì hắn cũng là nam nhân duy nhất có quan hệ thân mật với nàng, ôm hắn cũng đã ôm, hôn hắn cũng đã hôn nàng, hơn nữa rất nhiều người cũng đều cho rằng hắn là bạn trai nàng, nàng nghĩ rằng nếu mình đem Đường Kim về ra mắt thì cho dùgia gia có cho người điều tra cũng sẽ không để lộ ra sơ hở gì.
Mà trên thực tế gia gia xác thực cũng đã tin tưởng, chỉ là Lạc Phỉ Phỉ không ngờ rằng những gì gia gia biết về Đường Kim lại hoàn toàn vượt xa dự liệu của nàng, càng kì quái là gia gia rõ ràng biết tên hỗn đản Đường Kim là một kẻ đào hoa nhưng vẫn đồng ý để hắn làm bạn trai nàng, hơn nữa bây giờ còn bắt đầu nói tới chuyện kết hôn sinh con.
Đường Kim cũng ngẩn ra. Con cái? Cái này đối với hắn mà nói vẫn còn khá xa vời, phải biết là hiện tại hắn mới 18 tuổi mà thôi, việc sinh con đẻ cái nói thế nào cũng phải vài năm nữa mới bắt đầu nghĩ đến a!
Bất quá sắc mặt Đường Kim lập tức khôi phục bình thường, hắn tươi cười nói:
-Gia gia, không thành vấn đề, ta đáp ứng người, sau này ta và Lạc Phỉ Phỉ đẻ ra tám đứa mười đứa đều cho chúng họ Lạc hết.
Lạc Phỉ Phỉ hung hăng trừng mắt nhìn Đường Kim một cái, sắc mặt khẽ đỏ lên, tỏng lòng thầm mắng Đường Kim hỗn đản, ai thèm sinh cho hắn 8 đứa 10 đứa chứ?
-Tốt, tốt, rất tốt, hahaha… - Lạc Bỉnh Thăng bắt đầu cười lớn:
-Đường Kim, ta nghe nói ngươi là người nói được sẽ làm được, ta tin ngươi sẽ không lừa lão già đã bước nửa chân vào quan tài như ta…
-Gia gia, đừng nói vậy, người nhất định sẽ trường thọ trăm năm. – Lạc Phỉ Phỉ nhẹ giọng nói.
-Phỉ Phỉ a, gia gia cũng muốn trường thọ trăm năm, chỉ bất quá cỗ thân thể này của gia gia sợ là không chịu nổi. – Lạc Bỉnh Thăng nhẹ nhàng thở dài một hơi, sau đó duỗi tay ra khẽ nắm lấy tay Lạc Phỉ Phỉ, đem tay của nàng đặt vào bàn tay của Đường Kim:
-Phỉ Phỉ, ta biết có lẽ Đường Kim không phải nam nhân tốt trong mắt người bình thường, nhưng ta biết, hắn nhất định có thể bảo vệ ngươi một cách tốt nhất, giao ngươi cho hắn, gia gai cũng yên tâm ra đi được rồi.
-Gia gia, ta… - vành mắt Lạc Phỉ Phỉ đỏ lên, thanh âm có chút nghẹn ngào.
-Gia gia người yên tâm, ta nhất định sẽ bảo hộ tốt Phỉ Phỉ. – Đường Kim nắm chặt cánh tay mềm mại của Lạc Phỉ Phỉ, bộ dáng son sắt thề nguyền nói.
-Đường Kim, ta tin ngươi, chỉ là thật đáng tiếc ta không thể nhìn thấy con của ngươi và Phỉ Phỉ ra đời… - Lạc Bỉnh Thăng nhẹ nhàng thở ra một ngụm khí, sắc thái trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, tâm tình phút chốc trở nên tệ hơn rất nhiều.
Đường Kim chần chừ một lát, sau đó mới lên tiếng:
-Gia gia , kì thực người có thể nhìn thấy con của chúng ta chào đời.
-Thật sao? – ánh mắt Lạc Bỉnh Thăng lập tức sáng lên, quay lại nhìn Lạc Phỉ Phỉ:
-Phỉ Phỉ, lẽ nào trong bụng ngươi đã có hài tử rồi sao?s
Không đợi Lạc Phỉ Phỉ kịp đáp, ánh mắt Lạc Bỉnh Thăng phút chốc lại ảm đạm, nhẹ nhàng lắc đầu:
-Không được a, cho dù bây giờ đã có thai thì ta cũng không đợi được đến lúc đó.
-Ngươi nói linh tinh gì với gia gia đấy? – Lạc Phỉ Phỉ có chút bực mình nhìn Đường Kim nhỏ giọng hỏi.Đường Kim làm bộ không có gì, trên mặt lộ ra một nụ cười:
-Gia gia, Phỉ Phỉ vẫn còn chưa có hài tử, bất quá ta có thể bảo đảm người nhất định sẽ được nhìn thấy con của ta và nàng chào đời.
-Đường Kim, ngươi đừng an ủi lão đầu tử này nữa, thân thể của ta ta rất rõ ràng… - Lạc Bỉnh Thăng lắc đầu.
Đường Kim cắt ngang lời của Lạc Bỉnh Thăng:
-Gia gia, người sai rồi, tình huống thân thể của người kì thực người không hề rõ ràng chút nào, ngược lại là ta rất rõ ràng.
-Đường Kim, ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi biết y thuật? - Lạc Kiến Quốc vẫn im lặng đứng một bên cuối cùng cũng phát hiện ra một chút không bình thường, lúc này mới nhìn không được lên tiếng hỏi.
-Ngươi có thể trị được bệnh cho gia gia? – Lạc Phỉ Phỉ nóng lòng hỏi Đường Kim, đồng thời dùng ánh mắt hi vọng tha thiết nhìn hắn, nàng đột nhiên nhớ lại, tên gia hỏa này hỗn đản thì hỗn đản thật, nhưng năng lực của hắn dường như cũng khá là thần kì, có lẽ nói không chừng lại có cách trị bệnh cho gia gia!
-Tình huống thân thể của gia gia nói ra kì thực không phải là bệnh. – Đường Kim khẽ trầm ngâm một lát:
-Phỉ Phỉ, ta hỏi nàng, sức khỏe của gia gia có phải từ khoảng hơn hai năm trước bắt đầu trở nên xấu đi không? Trước đó sức khỏe của người rất tốt phải không?
-Phải , đúng là như vậy, ngươi làm sao biết được? – Lạc Phỉ Phỉ vội vàng gật đầu.
-Có phải từ hai năm trước gia gia đã bắt đầu dùng thuốc bắc để điều dưỡng thân thể không? – Đường Kim lại hỏi.
-Không sai, hơn hai năm trước lúc Phong Vũ xảy ra chuyện, phụ thân ta có một đoạn thời gian khó ăn khó ngủ, tinh thần rất kém, chúng ta đã tìm tới một lão trung y tốt nhất ở Lạc Bắc để lấy thuốc giúp người điều dưỡng thân thể. – Lạc Kiến Quốc tiếp lời, lúc này ông mới ý thức được người thanh niên này dường như thực sự có bổn sự.
-Mấy vị thuốc mà gia gia dùng, trong nhà có còn chút phần thừa nào không? – Đường Kim ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
-Có, còn thừa không ít! – Lạc Kiến Quốc vội vàng gật đầu, cuối cùng cũng nhịn không được hỏi:
-Có chuyện gì thế? Chỗ thuốc kia có vấn đề sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận