Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 831: Nói không chừng là tới du lịch

Thanh âm này nghe có chút quái dị, không giống giọng điệu của người Hoa, Đường Kim vừa quay đầu lại mới phát hiện ra trước cửa một căn phòng, một mỹ nữ tóc vàng vô cùng xinh đẹp nóng bỏng đang đứng đó.
Dung mạo của mỹ nữ tóc vàng này cũng khá là tuyệt mỹ, không phân cao thấp với Lạc Phỉ Phỉ, hơn nữa dáng người của nàng cũng không hề thua kém Lạc Phỉ Phỉ, thân hình cao cao, một cặp đùi thon dài quyến rũ, bộ ngực càng là vô cùng đầy đặn, nàng chỉ khác với Lạc Phỉ Phỉ ở chỗ thời tiết lạnh như thế này nhưng nàng lại ăn mặc rất phong phanh, phong y hở ra, hoàn toàn có thể nhìn ra được bên trong mặc rất ít đồ.
Trên người chỉ có một cái yếm nhỏ che đi bộ vị cao vút kia, dưới thân chỉ mặc một chiếc quần da ngắn, chân đi một đôi bốt cao cổ, điều này làm nàng đã cao lại càng cao hơn, Đường Kim nhìn nàng mà có cảm giác phải khẽ ngẩng lên một chút, mà cách ăn mặc này của nàng so với bộ quân phục bảo thủ trên người Lạc Phỉ Phỉ thì càng lộ rõ vẻ nóng bỏng gợi cảm.
-Đường Kim tiên sinh, đúng là anh rồi, thật tốt quá! – mỹ nữ tóc vàng bước lên vài bước, tới trước mặt Đường Kim, vô cùng hưng phấn nói:
-Thực không nghĩ tới ta có thể gặp lại anh!
-Judy? – Đường Kim ngơ ra một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra tên của mỹ nữ tóc vàng này, cho dù hắn mới chỉ gặp qua nàng một lần nhưng mỹ nữ tóc vàng hắn nhận thức cực kì ít, ít đến nỗi chắc mới chỉ có mỗi mình nàng, hơn nữa nàng cũng để lại ấn tượng khá sâu với hắn.
-Đường Kim tiên sinh, anh vẫn còn nhớ ta, thật tốt quá, ta chính là Judy! – mỹ nữ tóc vàng bỗng nhiên nhào lên người Đường Kim, cho hắn một cái ôm nhiệt tình rồi mới quay sang phía Lạc Phỉ Phỉ:
-Đường Kim tiên sinh, đây là bạn gái của anh sao? thật là xinh đẹp!
-Xin chào, ta là Lạc Phỉ Phỉ. – trong lòng Lạc Phỉ Phỉ thì đang thầm mắng Đường Kim, tên hỗn đản này đến cả mỹ nữ ngoại quốc cũng không tha.
-Xin chào, ta là judy, ta là bạn của Đường Kim tiên sinh. – Judy nhìn Lạc Phỉ Phỉ, bộ dáng vô cùng nhiệt tình, nàng đã buông Đường Kim ra, sau đó lại dang hai tay định ôm Lạc Phỉ Phỉ.
Đường Kim vội vàng ôm lấy eo Lạc Phỉ Phỉ, kéo nàng tránh thoát khỏi cái ôm của Judy, sau đó trừng mắt nhìn Judy, bất mãn nói:
-Này, đừng có chiếm tiện nghi của bạn gái ta!
-Ờ, thật ngại quá, thói quen, thói quen! – Judy cười vũ mị một cái, mắt nàng nhìn chằm chằm vào Lạc Phỉ Phỉ, dường như có chút cảm thấy đáng tiếc.
Lạc Phỉ Phỉ lúc này mới cảm thấy có gì đó sai sai, ánh mắt nữ nhân này nhìn nàng sao lại kì quái như vậy?
-Hai người chúng ta còn có việc, cáo từ trước! – Đường Kim chẳng có tâm tình dây dưa với Judy, nữ nhân này tuy rằng xinh đẹp, dáng người cũng ngon chảy nước, nhưng mà nàng lại thích nữ nhân a, hơn nữa hắn bây giờ đã có Lạc Phỉ Phỉ, chẳng có tâm tư đi tán tỉnh mỹ nữ bách hợp này.
Không đợi Judy kịp lên tiếng, Đường Kim đã kéo Lạc Phỉ Phỉ tới trước cửa phòng 1208, mở cửa phòng, kéo nàng vào trong rồi đóng sập cửa lại.
-Judy kia là ai thế? Hình như ngươi sợ nàng à? – Lạc Phỉ Phỉ cảm thấy có chút kì quái, ngữ khí tựa hồ mờ mờ có chút ghen tuông, theo nàng thì nam nhân sợ nữ nhân, quá nửa là làm gì có lỗi với nữ nhân kia rồi.
-Cô ta là một người buôn lậu vũ khí, hơn nữa còn là bách hợp, thích nữ nhân, ta không sợ cô ta, chẳng qua là không thèm để ý tới cô ta mà thôi. – Đường Kim tùy hứng nói.
-Nàng buôn lậu vũ khí? – Lạc Phỉ Phỉ có chút sửng sốt:
-Vậy tại sao nàng ta lại ở đây? Lẽ nào nơi đây có giao dịch vũ khí sao?
-Không biết, nói không chừng là tới du lịch cũng nên. – Đường Kim tùy ý nói:
-Ta nhớ cô ta từng nói mình khá là thích Hoa Hạ, nàng xem tiếng Trung cô ta nói cũng rất tốt a.
Khẽ vươn vai một cái, Đường Kim nằm ngửa ra giường:
-Thân ái à, mặc kệ Judy kia đia, nàng nên thực hiện ước hẹn của mình đi.-ước hẹn gì? – Lạc Phỉ Phỉ vẫn chưa kịp phản ứng.
-Phỉ Phỉ, nàng phải chủ động hôn ta một cái a. – Đường Kim nghiêm trang nói.
-Lúc đó ta còn chưa đáp ứng đánh cược với ngươi! – Lạc Phỉ Phỉ khẽ hừ một tiếng, nàng cuối cùng cũng nhớ ra Đường Kim nói ước hẹn là có ý gì.
-Vậy được, thân ái à, mấy ngày nay nàng vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc gia gia, có lẽ cũng đã mệt rồi, tới đây nghỉ ngơi một lát đi. – Đường Kim vậy mà không tiếp tục dây dưa vấn đề cá cược nữa.
Lạc Phỉ Phỉ cởi giày, từ từ đi tới bên giường sau đó mới ngồi xuống, khẽ do dự một chút, cuối cùng nàng vẫn quyết định nằm xuống bên cạnh Đường Kim.
Nàng vừa mới nằm xuống thì một cỗ cảm giác mệt mỏi lập tức cuốn đến, nội tâm mệt mỏi, thân thể cũng mệt mỏi.
-Ta buồn ngủ quá. – Lạc Phỉ Phỉ thì thầm vài tiếng rồi nắm nghiền mắt lại, chẳng bao lâu đã thiếp đi.
Đường Kim nhất thời có chút buồn bực, cái này, nàng thực sự ngủ luôn rồi sao?
-Nam nhân vĩ đại luôn luôn quá dễ dàng cho người ta cảm giác an toàn mà! – Đường Kim lẩm bẩm một mình. Nhìn Lạc Phỉ Phỉ đang ngủ rất ngon, Đường Kim cũng chỉ âm thầm cảm thán rồi để yên cho nàng ngủ.
Mười mấy phút sau, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng truyền tới, Đường Kim ra mở cửa thì liền thấy một nam tử mặc quân phục đứng trước cửa.
Nam tử kia nhìn Đường Kim, không hề cảm thấy ngoài ý muốn mà còn cung kính đưa cho hắn một cái bao lớn:
-Đường tiên sinh, đây là tướng quân phân phó ta đưa tới.
-Ờ, được. – Đường Kim nhận lấy cái bao kia:
-Ngươi đợi một chút, để ta nhìn xem cái đã.
-Vâng! Nam tử mặc quân phục đáp mọt tiếng rồi đứng yên tại chỗ đợi.
Đường Kim mở cái bao ra, bên trong là rất nhiều gói thuốc bắc nhỏ, hắn mở từng gói một ra, kiểm tra kĩ càng một lượt, vài phút sau hắn nói với nam tử kia:
-Ngươi có thể đi rồi, nói với gia gia, tên lang trung kia cố ý hại ông ấy.
-Vâng! – nam tử kia gật đầu một cái rồi lập tức quay đầu rời đi.
Đường Kim đóng cửa lại, quay người đi tới bên giường, nằm xuống sát bên Lạc Phỉ Phỉ, một lát sau hắn liền trực tiếp ôm lấy nàng, đồng thời kéo hai tay nàng thành tư thế ôm lấy hắn, sau đó mới nhắm mắt lại, một bộ dáng giống như đang ngủ.
Đường Kim nửa tỉnh nửa ngủ, thời gian dần dần qua đi, màn đêm từ từ buông xuống, bất chi bất giác đã là bảy giờ tối.
-Ưm.. – Lạc Phỉ Phỉ phát ra một tiếng ngáp nhẹ, đôi mắt xinh đẹp mở ra, ngay lập tức nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Đường Kim gần trong gang tấc.
Một giây sau Lạc Phỉ Phỉ mới phát hiện là mình đang bị hắn ôm, mà cánh tay của nàng cũng đang ôm lấy hắn, điều duy nhất làm nàng khẽ thở phào một tiếng là quần áo trên người nàng vẫn còn đó, xem ra vẫn may là nàng còn chưa thất thân, nếu không nếu như thất thân trong lúc nằm mơ thì càng bi kịnh hơn lần mất nụ hôn đầu trong nhà xác kia rồi.
-Thân ái, nàng cuối cùng cũng tỉnh rồi. – Đường Kim lên tiếng trước:
-Lần nào nàng ngủ cũng thích ôm chặt lấy ta, giống như lần trước trong khu rừng kia vậy!
Lạc Phỉ Phỉ khẽ đỏ mặt, trong lòng có chút ngại ngùng, lẽ nào là nàng thực sự chủ động ôm hắn sao?
-Ta phải dậy rồi. – Lạc Phỉ Phỉ định thu tay về nhưng lại phát hiện tư thế này đang ôm quá chặt, muốn dứt ra cũng là một chuyện rất khó, nàng vừa mới tách được nửa người ra thì đột nhiên không cẩn thận một cái, cả người lại đổ ập xuống, cặp tuyết lê đầy đặn của nàng liền trực tiếp đè lên ngực Đường Kim.
Bạn cần đăng nhập để bình luận