Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 836: Nhất định phải điệu thấp.

-Tôn Bác vẫn luôn điệu thấp, ít nhất thì bề ngoài xác thực là khá thật thà. – Lạc Phỉ Phỉ nhẹ giọng nói.
-Hình như hắn đã biết ta là ai rồi. – Đường Kim bắt đầu cảm khái:
-Người đẹp trai quá cũng có nhược điểm a, nàng thấy không, bất luận là ta đi tới đâu cũng sẽ lộ ra vẻ anh khí khác người, thường xuyên bị người khác nhận ra.
Lạc Phỉ Phỉ suýt nữa thì tan vỡ, tên cuồng tự sướng a!
Đường Kim dường như không hề cảm giác được tâm tình của Lạc Phỉ Phỉ, vẫn còn tiếp tục lẩm bẩm:
-Xem ra sau này ta phải điệu thấp một chút, tuy rằng hiện tại ta đã đủ khiêm tốn rồi, nhưng nam nhân vĩ đại cần phải điệu thấp hơn nữa…
-Ngươi có thể im miệng lại được không? – Lạc Phỉ Phỉ không nhịn được hờn dỗi nói.
-Thân ái, miệng là dùng để nói chuyện, cũng dùng để ăn cơm, bắt luận là nói chuyện hay ăn cơm thì đều phải mở miệng ra, sao có thể ngậm miệng lại được a? Nếu như ta ngậm miệng lại thì sẽ không ăn được cơm, không ăn được cơm thì sẽ đói chết, ta chết rồi thì lấy ai bầu bạn với nàng…ưm! – Đường Kim liến thoắng không ngừng cuối cùng cũng làm Lạc Phỉ Phỉ tan vỡ, thế là nàng đã làm ra một động tác bình thường mình sẽ không bao giờ làm, nàng thoắt cái đã bịt miệng Đường Kim lại!
Không phải dùng ta mà là dùng miệng, đôi môi mềm mại của nàng dán lên trên miệng Đường Kim, sau đó Đường Kim rất nhanh đã không thể nói được nửa lời nữa.
-Ta thực sự là quá vĩ đại, đến Phỉ Phỉ cũng không kìm lòng được mà hiến dâng cho ta một cái hôn. – Đường Kim tự nhủ một câu rồi sau đó bắt đầu hưởng thụ mỹ thực mà Lạc Phỉ Phỉ dâng lên.
Mấy trăm nam nhân ở một bên hâm mộ không thôi, tên thần kinh kia đúng là có diễm phúc, Tôn Bác cũng đơ ra, bảo thủ như Lạc Phỉ Phỉ cũng có lúc hào phóng? Đối với người bình thường mà nói, ôm hôn trước đám đông không phải việc gì to tát, nhưng dựa vào những gì Tôn Bác hiểu về Lạc Phỉ Phỉ, đây hoàn toàn không phải là phong cách của Lạc Phỉ Phỉ a!
-Xem ra Lạc Phỉ Phỉ đúng là thích Đường Kim thật rồi! – trong lòng Tôn Bác lập tức đưa ra một kết luận, nhất thời hắn cũng cảm thấy có chút ảm đạm, danh hoa của Lạc Bắc cuối cùng cũng chủ định là không thuộc về hắn.
Đường Kim và Lạc Phỉ Phỉ vẫn tiếp tục ôm hôn nồng nhiệt, cho dù bổn ý của Lạc Phỉ Phỉ chỉ là nhẫn nhịn không được mà muốn Đường Kim im miệng, để tên gia hỏa này khỏi hành hạ lỗ tai của nàng nữa, nhưng hai cặp môi vừa giao nhau thì đã không còn là nàng có thể chủ động quyết định nữa, đầu lưỡi nhanh chóng quấn lấy nhau, Đường Kim dùng kĩ thuật hôn cao siêu của mình để dẫn dụ nàng, làm nàng bất chi bất giác đầu nhập vào bên trong, bắp đầu nhiệt tình đáp trả.
Chính lúc hai người đang ôm hôn vô cùng cuồng nhiệt thì một nam nhân anh tuấn cao lớn bước vào trong đại sảnh, sự xuất hiện của hắn làm không ít người một lần nữa lại phải cảm khái, tên gia hỏa Đường Kim đúng là cường hãn, một câu nói của hắn đã làm cho cả hai vị đại thiếu của Tôn gia và Bành gia đều phải xuất hiện.
Người vừa tới là Bành Dật Phong, hắn vừa tiến vào đã thấy Đường Kim và Lạc Phỉ Phỉ đang hôn nhau cuồng nhiệt, sắc mặt hắn khẽ biến một cái nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, hắn đưa mắt nhìn bốn phía, vừa thấy Tôn Bác hắn liền từ từ đi về phía Tôn Bác và ngồi xuống.
-Ngươi tới cũng nhanh đó chứ. – Bành Dật Phong nhìn Tôn Bác, nhàn nhạt nói.
-Đương nhiên, ta không muốn bị ngươi hãm hại. – Tôn Bác cười nhạt một tiếng.
-Thật sao? sao ta lại cứ có cảm giác là ngươi có tật giật mình? – Bành Dật Phong lắc đầu.
-Bành Dật Phong, ngươi không cần phải giả vờ nữa, ngươi biết nhược điểm của ngươi là gì không? – Tôn Bác dường như rất trấn định, bộ dáng tự tin mười phần.
-Mỗi người đều có nhược điểm, bất quá nhược điểm của ta ta tự mình rõ ràng, không cần ngươi phải nói cho ta. – ngữ khí của Bành Dật Phong rất bình tĩnh, chỉ là vừa nói chuyện hắn lại nhịn không được nhìn Lạc Phỉ Phỉ, lúc hắn thấy kiều đồn của nàng đang bị một bàn tay xoa bóp thì trong mắt không nhịn được mà xẹt một tia kị hận ( đố kị và phẫn hận).
-Nhìn xem, đây chính là nhược điểm của ngươi, ngươi quá yêu Lạc Phỉ Phỉ. – Tôn Bác khẽ cười một cái.
-Tôn Bác ngươi muốn nói với ta là ngươi không thích Lạc Phỉ Phỉ sao? – Bành Dật Phong hừ lạnh một tiếng:
-Nếu như không thích thì lúc đầu tại sao ngươi lại tranh với ta?
-nữ nhân như Lạc Phỉ Phỉ mỗi nam nhân đều muốn có được, nhưng muốn không có nghĩa là thích, lúc đầu ta trang với ngươi chẳng qua chỉ là vì không muốn ngươi có được nàng mà thôi, còn nói thích thì ta thừa nhận là cũng có chút thích nàng, nhưng ta với ngươi không giống, cái thích của ta chỉ là một loại yêu thích bình thường của nam nhân đối với mỹ nữ, còn ngươi là một loại tình yêu khắc cốt minh tâm, ờ, đương nhiên đó đối với ngươi không phải là yêu, chỉ là một loại cảm giác chiếm hữu điên cuồng cũng nên. – Tôn Bác không nhanh không chậm nói:
-Tóm lại, Lạc Phỉ Phỉ đối với ta mà nói, được thì là trời cho, không được thì là trò chơi, nhưng đối với ngươi mà nói vì có được nàng, ngươi có thể bất chấp thủ đoạn, không từ bất cứ việc gì, chính vì thế nên lần này ngươi thua rồi.
-Đúng là buồn cười, lẽ nào ngươi thắng được sao? – Bành Dật Phong trào phúng nói:
-Nam nhân đang ôm Lạc Phỉ Phỉ hình như cũng không phải ngươi a!
-Ta không thắng, nhưng ngươi thì thua rồi, ngươi thua đại biểu Bành gia đã thua, từ trên phương diện này mà nói thì ta vẫn tính là đã thắng. – Tôn Bác nhàn nhạt nói:
-Ngươi quá yêu Lạc Phỉ Phỉ, cho nên lúc ngươi phát hiện ra nàng có bạn trai thì không hề điều tra kĩ lưỡng một chút nào, cũng không hề tiến hành an bài mà lập tức hạ thủ với hắn, bởi vì ngươi không thể nào nhịn nổi việc hắn ở bên cạnh Lạc Phỉ Phỉ thêm một giây một phút, cũng chí vì thế cho nên ngươi mới không ý thức được nam nhân của Lạc Phỉ Phỉ ngươi không thể trêu vào được.
-Tôn Bác, ngươi là đang nói chính mình sao? theo ta được biết người vội vàng ra tay hình như là ngươi mới phải! – Bành Dật Phong hừ lạnh một tiếng.
-Ta không thể không thừa nhận năng lực ứng biến của ngươi rất tốt. – Tôn Bác lắc đầu:
-Ta nghĩ chắc lúc Đường Kim vừa mới ra khỏi cục cảnh sát thì ngươi đã bắt đầu điều ra được lai lịch chân chính của hắn, ít nhất Châu Chính Cương cũng biết chuyện của hắn, ngươi phát hiện ra không ổn nên mới lập tức tìm cách giá họa cho ta, như vậy ngươi không những có thể thoát thân, mà còn có thể dựa vào đó để đả kích Tông gia chúng ta, đúng là nhất tiễn xong điêu. Điều đáng tiếc duy nhất là ngươi quá xem thường Đường Kim, hắn không phải dễ lừa như thế đâu, ta tin hắn sẽ lập tức tra ra được kẻ chân chính có ý đồ làm hại hắn là ngươi!
-Tôn Bác, ngươi nói quá nhiều lời thừa đó. – Bành Dật Phong lạnh lùng nói, ánh mắt lần nữa rơi trên người Lạc Phỉ Phỉ, phát hiện nàng vẫn đang ôm hôn cùng Đường Kim, hơn nữa nàng thậm chí còn chủ động ôm Đường Kim rất chặt, từ trên mặt nàng có thể thấy được vẻ say mê rất rõ ràng.
-A… - Một tiếng hét thảm đột nhiên vang loeen, nhưng mà tiếng hét này không phải tới từ trong đại sảnh mà là tới từ bên ngoài.
Tiếp theo đó lại một tiếng hét thảm nữa, theo tiếng hét này, một nam tử cao lớn xông vào bên trong, sao đó ngã gục trước mặt mọi người, lúc này mọi người mới kinh ngạc phát hiện, người này vậy mà lại là một người ngoại quốc.
TIếp theo lại một người xông vào, là một mỹ nữ tóc vàng chân dài vô cùng gợi cảm, chỉ là lúc này thần sắc của nàng vô cùng hoang mang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận