Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 837: Cô có đạo đức không hả

Mỹ nữ tóc vàng này vừa tiến vào trong đại sảnh đã nhanh chóng lẻn vào chỗ đông người, nhưng một giây sau nàng đột nhiên phát hiện ra Đường Kim và Lạc Phỉ Phỉ đang ôm hôn nồng nhiệt, nhất thời cuồng hỉ, nàng vội vàng chạy về phía hai người đồng thời hô lớn:
-Đường Kim tiên sinh, mau giúp ta với, có người muốn giết ta!
Mỹ nữ tóc vàng này chính là bách hợp nữ Judy, nếu như Đường Kim chú ý nhìn một chút thì sẽ phát hiện ra nam nhân ngoại quốc vùa ngã gục ở cửa đại sảnh chính là một trong hai bảo tiêu của nàng hôm trước vừa bị hắn đánh ngất, nửa tiếng trước Đường Kim chỉ cho rằng do Judy tự mình nghĩ quá nhiều, nhưng hiện tại thực sự dã có người tới truy sát nàng.
Hai bảo tiêu của Judy đã bị làm thịt, nàng tới được đại sảnh này cũng chỉ là ngẫu nhiên, bởi vì lúc trước nàng đã biết lầu hai có tổ chức yến hội, khi bị truy sát thì cách tốt nhất chính là hòa mình vào đám đông, cho nên Judy mới chạy tới nơi này, chỉ bất quá gặp được Đường Kim đối với nàng mà nói xác thực là một sự may mắn bất ngờ.
Vừa thấy Đường Kim thì nàng liền từ bỏ ngay ý định chạy vào giữa đám đông, lập tức chuyển hướng chạy về phía Đường Kim, chỉ là phía Đường Kim lúc này đang rốt trống trải, không có chỗ nào có thể ẩn núp.
Cơ hồ cùng với lúc đó phía cửa ra vào cũng xuất hiện một nam nhân ăn mặc vô cùng nổi bặt, phong y màu đen, mũ vành giống xã hội đen trong bến Thượng Hải, trên mặt thậm trí còn đeo một cặp kính dâm lớn, che đi phân nửa khuôn mặt, chỉ là thứ làm mọi người chú ý nhất lại chính là khẩu súng đen ngòm đã lắp ống giảm thanh trên tay hắn.
Judy vẫn còn cách Đường Kim vài mét thì nam nhân kia đã ngắm chuẩn vào lưng nàng, ngón tay khẽ bóp cò.
ằ ằ ằ ế ế ằ ắ ố ể ấ ấ ề ốPằng pằng pằng! ba tiếng súng liên tiếp vang lên, tuy rằng đã lắp ống giảm thanh nhưng âm thanh phát ra vẫn đủ để tất cả mọi người trong đại sảnh nghe thấy, cả đám người vội vàng lùi về phía sau, mà lúc này Đường Kim cuối cùng cũng có phản ứng.
Cánh tay vốn đang đặt trên kiều đồn của Lạc Phỉ Phỉ đột nhiên biến mất, vung tay một cái, ba điểm kim quang nhanh như thiểm điện bắn ra ngoài.
Đinh ĐINH ĐINH!
Trong không khí truyền tới từng âm thanh dị hưởng của kim loại va vào nhau, ba chiếc tiêu Hoàng Kim đụng vào ba cái đầu đạn nhưng khí thế vẫn không suy giảm chút nào mà tiếp tục bay về phía trước, chỉ là tốc độ có chậm đi một chút, chậm đủ để có vài người thậm thí có thể nhìn thấy ba chiếc phi tiêu kia đang bay về phía nam tử mũ bành vừa xuất hiện.
Nam tử mũ bành kia dường như ngẩn ra, sau đó thân ảnh lóe lên một cái, đột nhiên biến mất, ba chiếc phi tiêu Hoàng Kim trong chốc lát không tìm thấy mục tiêu liền bay trở vể tay Đường Kim.
-Đường Kim tiên sinh, bây giờ anh đã tin có người muốn giết ta chưa? – Judy cuối cùng cũng chạy tới bên cạnh Đường Kim, có chút nóng vội nói.
-Ta nói Judy mỹ nữ, cô có có đạo đức không hả, tối nay cô đã hai lần làm hỏng chuyện tốt của ta rồi đó! – Đường Kim cuối cùng cũng thả đôi môi anh đào của Lạc Phỉ Phỉ ra, có chút bất mãn nhìn Judy, lúc trước ở trong phòng hắn đã bị mỹ nữ bách hợp này quấy nhiễu một lần, lẽ nào nàng chính là khắc tinh của hắn?
Judy nhìn Đường Kim cười vũ mị một cái:
-Đường Kim tiên sinh, cùng lắm thì ta bồi thường cho anh là được chứ gì, hay là bây giờ ta để cho anh hôn đủ nhé!
Vừa rồi Judy vẫn còn có chút kinh hoàng nhưng chỉ 3 giây sau nàng đã hồi phục lại bình thường, thậm chí còn có cả tâm tình câu dẫn Đường Kim, không thể không nói nữ nhân này tuyệt đối đã gặp không ít tràng diện như vừa rồi.
Đường Kim trừng mắt nhìn Judy một cái, mỹ nữ bách hợp này không dễ đối phó chút nào, tuy rằng dáng người của nàng ngon chảy nước nhưng mà nếu thực sự đè nàng ra thì tám thành sẽ là một tai họa, sau này nói không chừng nàng sẽ đi câu dẫn vợ của hắn, đó không phải là chuyện gì tốt a.
-Bỏ đi, ta lười quản chuyện của cô, ta vẫn còn chính sự cần giải quyết! – Đường Kim quyết định tạm thời mặc kệ nàng, trước tiên giải quyết hai tên gia hỏa Tôn Bác và Bành Dật Phong này đã.
Sắc mặt Lạc Phỉ Phỉ đỏ như máu, trong lòng như đang có trăm mối tơ vò, nàng nghĩ hôm nay mình nhất định là điên rồi, nếu không thì chắc chắn là đẫ bị tên hỗn đản Đường Kim hạ mê dược, nếu không làm sao nàng lại làm ra việc to gan như thế? Nàng vậy mà chủ động hôn hắn, điều này quá không hợp lý!
Thấy Tôn Bác và Bành Dật Phong đang ngồi phía xa, Lạc Phỉ Phỉ nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, khẽ bình tĩnh một chút, đối với Bành Dật Phong nàng luôn có một cảm giác chán ghét nói không nên lời, còn về Tôn Bác thì nàng cũng không có cảm giác đặc biệt gì, không có hảo cảm cũng không cảm thấy chán ghét.
-Ngươi muốn làm cách nào để xác định rốt cuộc là ai ra lệnh cho cửu ca kia? – Lạc Phỉ Phỉ ghé sát tai Đường Kim, nhẹ nhàng hỏi.
-Ờ, thực ra rất đơn giản, nàng lập tức sẽ biết thôi. – Đường Kim cười thâm thúy một cái rồi mới ngẩng đầu nhìn Tôn Bác và Bành Dật Phong:
-Kì thực lời hai người các ngươi vừa nói ta đều đã nghe thấy cả rồi, ta càng tán thành lời của Tôn Bác, nhưng mà ta rất thiện lương, sẽ không giết người vô tội, cho nên ta vẫn sẽ căn cứ theo chứng cứ.
-Không biết Đường thiếu muốn căn cứ theo chứng cứ như thế nào? – Tôn Bác lập tức tiếp lời:
-Ta nhất định sẽ phối hợp.
-Hai người các ngươi mau lục soát người lẫn nhau, lấy điện thoại trên người đối phương ra. – Đường Kim không nhanh không chậm nói.
-Không thành vấn đề.- Tôn Bác phi thường phối hợp:
-Bành Dật Phong, trước tiên để ta lục soát người ngươi đi.
-Lão tam, ta còn có một việc muốn để cho ngươi làm. – Đường Kim nhìn tam gia:
-Ngươi lấy điện thoại của hắn, còn hắn, à cả tiên tiểu tử kia nữa…tất cả đưa ra hết cho ta, ngoài ra cả điện thoại của tiểu cửu cũng lấy ra luôn.
-Vâng, Đường thiếu. – tam gia lập tức làm theo.
-Cả điện thoại của chính ngươi cũng lấy ra đi. –Đường Kim lại bổ sung.
-Vâng. – thấy Tôn Bác không hề có bất kì ý tứ muốn phản kháng Đường Kim, tam gia tự nhiên là cũng phi thường nghe lời.
-Đường Kim tiên sinh, anh muốn tìm lịch sử cuộc gọi sao? – một bên Judy có chút hiếu kì hỏi:
-Nhưng nếu như bọn họ liên lạc qua bên thứ ba, mà bên thứ ba kia không có mặt ở đây, chỉ bằng nhìn lịch sử cuộc gọi chưa chắc đã tra ra được.
-Đúng vậy, ngươi rốt cuộc muốn làm gì. – Lạc Phỉ Phỉ cũng có chút không hiểu lắm.
-Thân ái à, ta chỉ cần số điện thoại của chúng mà thôi. – Đường Kim cười hì hì sau đó lấy ra điện thoại của mình, đây là điện thoại do Hiểu Hiểu đặc chế, nhiều công năng rất cường đại, ví dụ như chỉ cần biết một số điện thoại thì lập tức có thể tra ra được lịch sử liên lạc của số điện thoại kia, bây giờ Đường Kim chỉ muốn xác nhận một việc, đó là tên gia hỏa tiểu cửu kia rốt cuộc đã liên lạc với ai.
Đương nhiên Đường Kim cũng biết tiểu cửu sẽ không trực tiếp gọi cho Tôn Bác hoặc là Bành Dật Phong, vừa rồi thậm chí hắn dường như còn không gọi điện, nhưng trên thực tế Đường Kim vẫn luôn âm thầm theo dõi tiểu cửu, tiểu cửu có phân phó mấy người bên cạnh mình đi gọi điện, hắn tin rằng mấy người kia thông qua một vài người trung gian, cuối cùng khẳng định cũng sẽ liên lạc được với Tôn Bác hoặc là Bành Dật Phong, mà người đó chính là kẻ hắn muốn tìm!
Một lát sau mười mấy chiếc điện thoại đều được đem tới trước mặt Đường Kim, hắn cầm vài cái điện thoại lên tự gọi cho chính mình, sau đó mới bắt đầu điều tra lịch sử cuộc gọi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận