Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 840: Tên ngu ngốc nhà ngươi có thể cút rồi

Lạc Phỉ Phỉ đang định nói gì đó thì bên tai bỗng truyền tới tiếng thì thầm của Đường Kim:
-Thân ái, kéo dài thời gian một chút, nói thêm vài câu với hắn.
-Cha mẹ ta cũng ở đó phải không? – Lạc Phỉ Phỉ lập tức lĩnh hội, nàng tiếp tục hỏi.
-Lạc tiểu thư, cô yên tâm, cha mẹ cô tạm thời cũng rất an toàn. – thanh âm của đầu dây bên kia vẫn rất bình tĩnh.
-Làm sao để có thể xác nhận ngươi không lừa ta? – Lạc Phỉ Phỉ vừa sốt ruột vừa phẫn nộ:
-Ta, ta muốn nghe thấy giọng nói của họ, ta muốn xác nhận hiện tại họ vẫn an toàn!
-Không thành vấn đề. – đối phương đáp ứng rất dứt khoát, một giây sau Lạc Phỉ Phỉ liền nghe thấy đầu dây bên kia truyền tới tiếng của Lạc Bỉnh Thăng:
-Phỉ Phỉ, không được để bọn chúng uy hiếp, tuyệt đối không được đáp ứng bất cứ điều kiện…
Lạc Bỉnh Thăng chỉ nói tới đây thì điện thoại đã bị người lấy đi, sau đó thanh âm lúc nãy lại truyền tới:
-Lạc tiểu thư, bây giờ cô đã nghe được rồi đấy, ta tin cô biết mình phải làm như thế nào.
Nói tới đây đối phương đột nhiên cúp máy, Lạc Phỉ Phỉ nhất thời nóng vội thấp giọng hỏi Đường Kim:
-Đối phương cúp máy rồi, bây giờ phải làm thế nào?
Đường Kim nhận lấy điện thoại của mình, phát hiện bên trên đã định vị xong tọa độ, hắn liên chỉ vào màn hình khẽ hỏi Lạc Phỉ Phỉ:
-Thân ái, nàng biết làm thế nào để tới được nơi này không?
Lạc Phỉ Phỉ nhìn một cái rồi nhanh chóng gật đầu:
-Ta biết, từ đây đến đó đi xe hết nửa tiếng đồng hồ.
-Ờ, vậy thì được. – Đường Kim nhẹ giọng nói, sau đó mới quay đầu nhìn Bành Dật Phong, đề cao thanh âm:
-Được rồi, tên ngu ngốc nhà ngươi có thể cút được rồi đấy, ta sẽ để ngươi sống sót trở về nhà.
-Đường Kim, coi như ngươi sáng suốt! – Bành Dật Phong khẽ hừ một tiếng, sau đó mới nhìn Lạc Phỉ Phỉ:
-Phỉ Phỉ, đợi ta về tới nhà tự nhiên sẽ thả gia gia và cha mẹ nàng ra, bây giờ nàng cứ kiên nhẫn chờ đợi đi!
Lưu lại một câu như thế, Bành Dật Phong liền quay đầu rời đi, hắn biết nơi này không phải là chỗ thích hợp để ở lại quá lâu, vạn nhất trọc giận Đường Kim, con hàng kia không thèm suy nghĩ đến hậu quả mà trực tiếp làm thịt hắn thì hỏng bét.
Bành Dật Phong vừa đi thì Đường Kim đã ôm Lạc Phỉ Phỉ đi ra ngoài:
-Thân ái, chúng ta cũng phải đi thôi!
-Đường Kim tiên sinh, đợi ta với! – Judy vội vàng theo đuôi.
-Judy mỹ nữ, cô đi theo làm gì? – Đường Kim có chút phiền muộn, nữ bách hợp này bây giờ lại muốn bám lấy hắn sao?
-Đường Kim tiên sinh, hai bảo tiêu của ta đều đã chết, bây giờ lại có rất nhiều người muốn giết ta, nếu không đi theo anh ta sẽ chết mất. – Judy hướng Đường Kim cười quyến rũ một cái, sau đó bày ra một bộ dáng vô cùng đáng thương:
-Anh thu nhận ta vài ngày đi, ta đảm bảo sẽ ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cần anh không đuổi ta đi, anh muốn ta làm gì ta cũng sẽ làm.
-Bỏ đi, cô thích đi theo thì đi theo, bây giờ ta không có thời gian dây dưa với cô. – Đường Kim hiện tại còn đang vội cùng Lạc Phỉ Phỉ đi cứu người nhà nàng, không có thời gian lãng phí trên người Judy.
-Đường Kim tiên sinh, cảm ơn anh, anh đúng là người tốt! – Judy nhất thời hưng phấn dị thường, cười càng quyến rũ hơn.
Cứ như vậy Đường Kim đem theo Lạc Phỉ Phỉ và Judy cùng rời khỏi khách sạn, Judy có xe nên nàng đã đã trở thành tài xế cho Đường Kim và Lạc Phỉ Phỉ.
Lúc này tại đại sảnh lầu 2 của khách sạn, tràng diện có chút quái dị, mấy trăm người chưa có rời đi nhưng nơi này lại vô cùng yên tĩnh, đám người Tam Lạc hội đều trầm mặc không lên tiếng, tất cả đều nhìn tam gia và Tôn Bác, hiển nhiên là đợi hai người này mở lời trước.
-Đại thiếu, Đường Kim cứ như thế mà tha cho Bành Dật Phong sao? – tam gia cảm thấy có chút ngoài ý muốn, theo những gì Đường Kim vừa làm thì hắn không có đạo lí gì dễ dàng tha cho Bành Dật Phong mới phải.
Trên mặt Tôn Bác lộ ra thần sắc cổ quái, ôn tồn nói:
-Lúc nãy Đường Kim có lưu lại cho ta một câu nói.
-Câu nói gì? – tam gia nhịn không được hỏi.
-Hắn nói chuẩn bị một chút, nửa tiếng sau đi diệt Bành gia. – Tôn Bác thấp giọng nói.
-A? – Tam gia sửng sốt:
-Cái này, đại thiếu, lời của Đường Kim là thật chứ?
-Hắn không cần thiết phải lừa ta, ta nghĩ hắn đại khái cần nửa tiếng đồng hồ để đi cứu người nhà của Lạc Phỉ Phỉ. – Tôn Bác thấp giọng nói, ngữ khí không tự giác được kèm theo chút hưng phấn:
-Đến lúc đó có Đường Kim và Lạc gia ủng hộ, chúng ta muốn đối phó Bành gia hoàn toàn không thành vấn đề, có Đường Kim ở đây Tiềm Long nhất định sẽ không nhúng tay vào, ta lên kế hoạch đã nhiều năm, vẫn luôn tìm kiếm một cơ hội như thế này, bây giờ cơ hội cuối cùng đã tới.
ế ế ẩ ấ-Đại thiếu, nếu đã như vậy thì bây giờ chúng ta có phải là nên chuẩn bị ngay không? – tam gia thấp giọng hỏi.
-Không sai, lập tức bắt đầu chuẩn bị, nhưng mà ngươi không cần phải làm gì hết, chỉ cần theo dõi chặt chẽ tất cả mọi người ở đây, trong vòng nửa tiếng không được để cho bất cứ ai liên hệ với bên ngoài. – Tôn Bác nói:
-Ta rời đi trước, việc này ta phải đích thân đi làm!
Tôn Bác rất nhanh đã rời khỏi khách sạn, điều động tất cả lực lượng của Tôn gia, chuẩn bị cho Bành gia một kích chí mạng.
… Trong một khu nhà cũ ở ngoại ô Lạc Bắc, Lạc Bỉnh Thăng và hai vợ chồng Lạc Kiến Quốc, Châu Nhược Đồng đang vừa lo lắng vừa phẫn nộ.
-Tên oắt con Bành Dật Phong quả nhiên không phải là thứ gì tốt, chẳng trách Phỉ Phỉ vẫn luôn chán ghét hắn! – Lạc Bỉnh Thăng tức khí thở phì phì nói.
Lạc Kiến Quốc có chút xấu hổ, ông vẫn luôn có hảo cảm với Bành Dật Phong, mãi đến cách đây không lâu Bành Dật Phong lợi dụng điều này để bắt cóc cả ba người.
Với thân phận của ba người thì đừng nói là đồng thời bắt cóc cả ba, cho dù là bắt cóc một người cũng không phải là việc dễ dàng, nhưng vấn đề là ba người họ lại quá tin tưởng Bành Dật Phong, thế là dưới tình huống hoàn toàn không có chút phòng bị, quỷ kế của Bành Dật Phong đã được thực hiện thành công.
-Vẫn là Phỉ Phỉ nhìn người chuẩn. – Châu Nhược Đồng than nhẹ một tiếng:
-Bây giờ ta chỉ sợ Phỉ Phỉ sẽ vì chúng ta mà đáp ứng yêu cầu vô lí của tên tiểu hỗn đản kia, tên tiểu hỗn đản đó vẫn luôn nhòm ngó Phỉ Phỉ.
-Cái này không cần phải lo, có tiểu tử Đường Kim ở đó, cho dù Phỉ Phỉ có muốn đáp ứng thì Đường Kim cũng sẽ không đáp ứng. – Lạc Bỉnh Thăng tự tin mười phần:
-Chỉ là không biết tiểu tử kia có tìm được chúng ta không thôi.
-Cha, Đường Kim đó rốt cuộc có lai lịch gì? Lúc trước ta có điều tra qua, tư liệu về hắn đều bị bảo mật, căn bản không thể điều tra được gì! – Châu Nhược Đồng nhịn không được hỏi một câu.
-Tóm lại hắn là một người mà đến cả Tiềm Long và Ám Kiếm đều phải sợ, tình huống cụ thể ta cũng không rõ lắm, nhưng bản lĩnh của hắn thì khỏi phải nói, chỉ có một điểm không tốt đó là quá hoa tâm. – Lạc Bỉnh Thăng có chút tiếc nuối:
-Nhưng mà trên đời này không có ai là hoàn hảo, lại thêm Phỉ Phỉ thực sự là lớn lên xinh đẹp, chỉ có nam nhân như Đường Kim mới bảo hộ được nó, ta nghe nói tên tiểu tử Đường Kim hoa tâm thì hoa tâm, nhưng hắn không hề có mới nới cũ, Phỉ Phỉ đi theo hắn ta cũng yên tâm.
-Nhưng ta vẫn luôn cảm thấy như vậy quá ủy khuất cho Phỉ Phỉ, với điều kiện của Phỉ Phỉ nhà chúng ta, nó hoàn toàn xứng đáng để bất cứ nam nhân nào toàn tâm toàn ý với mình. – Lạc Kiến Quốc đối với chuyện này vẫn có chút bất mãn, ông thực sự không muốn đem con gái giao cho một nam nhân hoa tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận