Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 851: Ngươi có thể biến ra cho ta một cái váy được không

Sau khi giải quyết xong mấy tên gia hỏi đòi tranh chấp địa bàn kia, Đường Kim và Lạc Phỉ Phỉ cơ bản là không gặp phải phiền phức gì nữa, hai người vui vẻ cùng nướng đồ rồi cùng bón cho nhau ăn, còn về tiểu Điềm và mấy người bạn học của nàng cũng rất là vui vẻ, đặc biệt là Đinh tiểu Điềm, ba nam sinh kia tranh nhau hiến ân cần khiến nàng cảm giác được mình khá là có thành tựu.
Đương nhiên nàng cũng rất rõ ràng, ba người bạn học này không dám xăm xoe với Lạc Phỉ Phỉ, nếu không cả ba sớm đã vây lấy Lạc Phỉ Phỉ rồi.
-Thân ái, có muốn uống chút rượu không? – Đường Kim lại bắt đầu dụ dỗ Lạc Phỉ Phỉ uống rượu, kì thực bản thân hắn cũng không thích uống rượu lắm, bất quá để mỹ nữ uống rượu thì hắn lại rất thích, mỹ nữ uống say càng dễ đẩy ngã a.
-Ta muốn uống canh, có được không? – Lạc Phỉ Phỉ lườm Đường Kim một cái.
-KHÔNG thành vấn đề, thân ái, nàng muốn uống canh gì? – Đường Kim một lời đáp ứng.
-Canh cá. – Lạc Phỉ Phỉ hờn dỗi hừ một tiếng, sau đó lại bổ sung:
-Phải là cá bắt từ dưới hồ lên.
-Không thành vấn đề. – Đường Kim lại một lời đáp ứng, hắn vẫy tay một cái, dưới hồ đột nhiên có một con cá bay lên, vừa hay rơi ngay xuống trên tay hắn.
Lạc Phỉ Phỉ nhất thời có chút bất lực, cái này dường như không có chút khó khăn nào đối với hắn, nghĩ một lát, nàng lại thêm một điều kiện nữa:
-Nhưng phải là ngươi tự tay làm.
-Được. – Đường Kim đáp không cần nghĩ, đối với hắn thì việc này cũng chỉ khó hơn một tí tị tì ti mà thôi.
Chẳng bao lâu sau Đường Kim đã chuẩn bị xong, cá đã đánh vảy mổ bụng làm sạch sẽ, nồi niêu cũng chuẩn bị đầy đủ, cuối cùng là nổi lửa nấu canh cá.
Chỉ có bốn người tiểu Điềm phía cách đó không xa là trừng mắt há miệng, tên gia hỏa này không phải là thần tiên đó chứ?
Sau đó tiểu Điềm lại cảm thấy ngưỡng mộ Lạc Phỉ Phỉ không thôi, bất quá nàng cũng không đố kị với Lạc Phỉ Phỉ, bởi vì nàng biết Lạc Phỉ Phỉ xinh đẹp hơn mình rất nhiều, dáng người của Phỉ Phỉ tỷ đến cả bản thân nàng đều không xinh ra nổi một ý niệm tự ti, cách biệt thực sự quá lớn, căn bản là không dám sinh ra chút ý niệm so sánh nào.
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Đường Kim cẩn thận nấu canh cá, trong lòng Lạc Phỉ Phỉ nhất thời có một chút cảm giác khác thường, kì thực nàng không phải là thực sự muốn uống canh, chẳng qua chỉ là muốn kiếm chút việc cho hắn làm mà thôi, nàng cứ ngỡ Đường Kim sẽ tìm một lí do để thoái thác đại loại như không biết làm gì gì đó, nếu như Đường Kim thực sự nói hắn không biết làm nàng cũng sẽ không quá để bụng, chỉ là nếu như bây giờ hắn thực sự nấu canh cá cho nàng làm trong lòng nàng bất chi bất giác nổi lên một chút cảm giác ngọt ngào.
Nửa tiếng sau lúc Lạc Phỉ Phỉ uống thử canh cá do Đường Kim nấu, nàng mới kinh ngạc phát hiện trình độ nấu nướng của tên gia hỏa này đúng là không tệ, canh cá này cũng rất là mỹ vị.
Hai người vừa ăn vừa uống với nhau, bất chi bất giác thời gian cũng đã tới hai giờ chiều, mấy người tiểu Điềm cũng bắt đầu cáo biệt:
-Phỉ Phỉ tỷ, cảm ơn các người đã tiếp đã, chúng ta phải đi về đây, sau này có cơ hội lại cùng nhau đi chơi!
-Ừm, được. – Lạc Phỉ Phỉ đưa cho tiểu Điềm số điện thoại của mình.
Đợi cả bốn người rời đi, Đường Kim mới chân chình được cùng Lạc Phỉ Phỉ ở trong thế giới của hai người, hai người tay nắm tay đi dạo qunah đảo nhỏ, trên đảo còn có một bãi cát nhỏ, Lạc Phỉ Phỉ đi chân đất đạp trên cát, tung tăng vui đùa như tiểu nữ hài…
-Này, ngươi có thể biến ra cho ta một cái váy được không? – đang nô đùa vui vẻ, Lạc Phỉ Phỉ đột nhiên quay sang hỏi Đường Kim.
-Thân ái, nàng muốn mặc váy sao? – Đường Kim hỏi.
-Ừm, ta rất ít khi mặc váy. – Lạc Phỉ Phỉ khẽ gật đầu.
-Ờ, chúng ta vào trong lều thay quần áo đi. – Đường Kim đem theo Lạc Phỉ Phỉ trực tiếp thuấn di vào bên trong lều:
-Nàng đợi một chút, ta đi kiếm một cái váy cho nàng.
Trong Thiên Đạo Tiên Cảnh không có chiếc váy nào hết, cái này chỉ có thể chạy ra ngoài kiếm, hắn thuấn di tới một tiệm quần áo, sau khi càn quét một phen, hắn một lượt đem tới trước mặt Lạc Phỉ Phỉ mười mấy cái váy:
-Thân ái, trong đây có cái nào nàng thích không?
Lạc Phỉ Phỉ lựa chọn một lát, cuối cùng nàng cũng chọn lấy một chiếc váy ngắn màu đen:
-Cái này đi, ngươi nhất định sẽ thích!
-Thân ái, nàng phải thay xong mới biết được ta thích hay không. – Đường Kim nghiêm trang nói.
-Ngươi ra ngoài trước đi. – Lạc Phỉ Phỉ khẽ đỏ mặt.
-Thân ái, ta không ngại nhìn nàng thay đồ đâu. – Đường Kim cười hì hì nói.
-Ngươi không ra ngoài ta sẽ không mặc váy nữa. – Lạc Phỉ Phỉ kiên quyết.
-Cái gì cũng không mặc nữa sao? – Đường Kim nghiêm trang nói;
-Nếu như vậy thì ta càng không thể ra ngoài được.
-Này, đừng đùa nữa, ngươi ra ngoài trước đi! – Lạc Phỉ Phỉ bắt đầu làm nũng, cuối cùng còn trừng mắt nhìn Đường Kim:
-Ngươi không ra ngoài tối nay ta sẽ không ở trên đảo nữa!
-Được rồi, ta ra! – Đường Kim vội vàng bò ra ngoài, Lạc Phỉ Phỉ rất nhanh đã kéo khóa lều lại, sau đó bên trong truyền tới từng tiếng xoàn xoạt, hiển nhiên là nàng đang thay đồ.
Đường Kim ở bên ngoài đợi đủ mười phút cuối cùng mới nhịn không được hỏi vọng vào:
-Phỉ Phỉ, nàng còn chưa thay xong sao?
-Ngươi vào đi, cái váy này không mặc ra ngoài được. – thanh âm của Lạc Phỉ Phỉ từ bên trong truyền ra.
ẳ ề ế ấ ắ ố ể ể ể ắ ểĐường Kim chẳng thèm mở cửa lều ra, trục tiếp thuấn di vào bên trong, sau đó hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao Lạc Phỉ Phỉ lại nói không thể mặc ra ngoài, cái váy này đúng là không thể nào mặc đi ra ngoài được, cho dù nàng chịu mặc hắn cũng sẽ không để cho nàng ra ngoài.
Đây là một chiếc vay khá gợi cảm, càng quan trong hơn là chiếc váy ngắn này so với người của Lạc Phỉ Phỉ lại nhỏ hơn một chút, điều này làm nó vốn đã rất sexy rồi nhưng sau khi mặc trên người Lạc Phỉ Phỉ thì chẳng khác gì bán nude cả.
Đuôi váy không thẻ nào che nổi bờ mông phong mãn của nàng, phía bên trên cũng không thể nào giấu đi cặp núi đôi hùng vĩ, loại nửa che nửa hở này nhìn bề ngoài càng dụ hoặc hơn cả không mặc gì. Như thế này đúng là không thể nào mặc ra ngoài được, chỉ có thể để Đường Kim ở trong này thưởng thức thôi.
Nhìn chằm chằm vào thân hình ngạo nghễ của Lạc Phỉ Phỉ, ánh mắt Đường Kim không tự giác được nóng rực lên, ít nhất thì điểm này Lạc Phỉ Phỉ nói không sai, hắn rất thích Lạc Phỉ Phỉ mặc chiếc váy này, đương nhiên là chỉ được mặc cho mình hắn nhìn thôi.
-Êi, hay là ta đổi chiếc khác nhé, chiếc này không thể mặc ra ngoài chơi được. – sắc mặt Lạc Phỉ Phỉ khẽ đỏ lên, nàng đã cảm nhận được lửa nóng trong mắt Đường Kim, hiển nhiên nàng cũng biết bộ dáng của mình lúc này dụ hoặc đến mức nào, chính vì thế nàng rõ ràng biết là không thể mặc ra ngoài nhưng vẫn cố ý để Đường Kim vào nhìn ngắm một chút.
-Thân ái, nàng nói không sai, chiếc váy này không thể mặc ra ngoài đi chơi được, bất quá thực ra nàng không cần đổi chiếc khác đâu, bởi vì chúng ta có thể không cần ra ngoài mà, ở trong này cũng được…hihi… - Đường Kim nhìn Lạc Phỉ Phỉ không chớp mắt, vừa nói vừa vươn tay ôm lấy eo Lạc Phỉ Phỉ, thanh âm như mộng mị nói:
-Phỉ Phỉ, chiếc váy này tạm thời không cần thay, ta thích nàng như thế nào….
Vừa lẩm bẩm Đường Kim vừa cúi đầu, đem đầu mình vùi vào cái khe sâu hun hút giữa hai ngọn núi tuyết…
Bạn cần đăng nhập để bình luận