Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 852: Đem bọn chúng ném xuống dưới hồ

Đường Kim đột nhiên tập kích làm Lạc Phỉ Phỉ không kịp đề phòng, trước ngực truyền tới cảm giác mê mẩn làm nàng cảm thấy kích thích chưa từng có.
-Ưm… - Lạc Phỉ Phỉ không nhịn được phát ra một tiếng rên tiêu hồn, phút chốc cả người nàng mềm nhũn không có một chút khí lực, thậm chí đến đứng còn đứng không vững, nàng không thể không tìm một điểm tựa để bản thân đứng vững, một cánh tay của nàng ôm chặt lấy Đường Kim nhưng lại ôm ngay vào đầu hắn, như vậy nhìn bề ngoài không khác gì nàng đang ấn đầu hắn vào giữa ngực mình.
Động tác này đối với Đường Kim mà nói càng là một loại kích thích, hắn bắt đầu càng cuồng nhiệt hơn, Lạc Phỉ Phỉ lúc này đã hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng cũng mất đi ý niệm phản kháng, thân thể nàng vô cùng mềm mại, vô cùng nóng bỏng, nội tâm nàng cũng không ngừng dâng lên một cỗ khát vọng tột độ.
Mắt thấy việc nào đó đã sắp nước chảy thành sông, đến Lạc Phỉ Phỉ đều đang mong đợi việc đó phát sinh thì đúng vào lúc này trong lòng Lạc Phỉ Phỉ bỗng dâng lên một cỗ cảm giác trống rỗng, bởi vì Đường Kim đột nhiên đình chỉ động tác.
-Sao…sao thế? – Lạc Phỉ Phỉ sắc mặt đỏ bừng, thanh âm mềm mại động lòng người còn kiềm theo chút nũng nịu.
-Có người tới. – ngữ khí của Đường Kim tràn đầy bất mãn, cuối cùng còn bổ sung:
-Rất nhiều người.
-A? – Lạc Phỉ Phỉ ngẩn ra, sau đó lắng tai nghe một chút liền phát hiện phía không xa đã bắt đầu truyền tới tiếng huyên náo, lửa tình trong lòng nàng phút chốc tiêu tan, cả người đều thanh tỉnh lại.
Một giây sau nàng vội vàng hành động, vừa cởi chiếc váy đen gợi cảm ra vừa nói:
-Ta thay đồ trước đã.
Chiếc váy ngắn rất nhanh đã rời khỏi thân thể nàng, nhìn thân hình gần như lõa thể hoàn toàn gần ngay trước mắt, trong mắt Đường Kim không kìm được lại nổi lên một tia dục vọng, nhưng lần này hắn không có làm gì, hắn biết trước tiên phải đem mấy con chó rách ngáng đường kia đập cho một trận thì mới có thể yên tâm mà hưởng thụ mỹ vị giai nhân này!
Thân thể hoàn mỹ của Lạc Phỉ Phỉ rất nhanh đã bị bộ quân phục bảo thủ bao bọc lại, khẽ chỉnh đốn lại một chút, nàng mới nhẹ giọng nói với Đường Kim:
-Chúng ta ra ngoài xem thế nào đi!
Đường Kim gật đầu rồi kéo Lạc Phỉ Phỉ ra khỏi lều, phía không xa từng tiếng mắng chửi phẫn nộ còn có cả một vài tiếng hét thảm đồng thời truyền tới.
-Ra ngoài, cút ra ngoài cho ta!
-Làm gì, các người làm cái loằn gì đấy
-Các người là ai? Á…
-Tại sao lại đánh người? Ta muốn báo cảnh sát…á…!
-Cút hết ra ngoài cho ta, ngoan ngoãn một chút!

Đường Kim rất nhanh đã nhìn rõ tình huống trên đảo, có một đám người đang tìm kiếm từng địa phương trên đảo, bọn chúng lật tất cả mọi lều trại lên, đem tất cả mọi người đuổi ra ngoài, sau đó cùng dồn đến một địa phương, nếu như có người không nghe lời liền lập tức dùng quyền cước nói chuyện, không giảng bất cứ đạo lí gì, có thể nói là vô cùng ngang ngược hống hách.
Tiểu đảo này cũng không lớn, cho nên chẳng bao lâu sau đám người kia tựa hồ đã tìm hết một vòng, lúc này cả đám đang đi về phía lều của Đường Kim và Lạc Phỉ Phỉ, đây cũng là chiếc lều cuối cùng may mắn chưa bị chúng hỏi thăm qua.
-Là bọn họ, chính là bọn họ! – đúng vào lúc này, một nữ nhân bỗng hô lên.
Đường Kim và Lạc Phỉ Phỉ quay mặt nhìn nữ nhân kia, nhất thời mọi thứ đều minh bạch, đám người này tới đây không phải là không có nguyên nhân, bởi vì nữ nhân kia là một trong những mỹ nữ trên du thuyền lúc trước, hiển nhiên đám người này tới đây là vì nam tử lúc nãy bị chết đuối.
-Xác định là bọn họ? – một nam nhân lên tiếng hỏi.
-Xác định, nữ mặc quân trang, dung mạo xinh đẹp, ta không thể nhớ nhầm được! – nữ nhân vội vàng nói.
-Rất tốt. – nam nhân kia sắc mặt âm trầm nhìn Đường Kim và Lạc Phỉ Phỉ một cái, ánh mắt tạm thời dừng lại trên người Lạc Phỉ Phỉ, sau đó mới quay sang phía một người:
-Đi, nói cho sư phụ, những người khác vây lấy chúng, đợi sư phụ tới rồi nói tiếp!
Người kia rất nhanh đã rời đi, những người khác lập tức tạo thành tư thế bao vây, đem Đường Kim và Lạc Phỉ Phỉ vây lại bên trong.
Đường Kim không có lập tức hành động, hắn giống như làm ảo thuật biến ra một cái ghế, nửa nằm nửa ngồi thuận tiện kéo Lạc Phỉ Phỉ ngồi lên đùi mình.
-Thân ái, trước tiên ngồi nghỉ cái đã, đợi người đến đông đủ rồi giải quyết một lần cho xong. – Đường Kim lười biếng nói.
-Ân. – Lạc Phỉ Phỉ ôn thuận ừ một tiếng, nàng dưa mắt nhìn đám người xung quan, lẩm bẩm nói ra một câu:
-Những người này tới từ Cát gia võ quán?
Cả đám người này phục trang thống nhất, không phải tây trang mà là đồng phục luyện công, trên cáo đều in một chữ “Cát” rất lớn.
-Cát gia võ quán là chỗ quỷ nào thế? – Đường Kim tùy tiện hỏi.
-Lạc Bắc có một võ quán, ta cũng không rõ lắm, chỉ biết quán chủ tên Cát Hùng, nghe đồn là cao thủ biết công phu thực thụ, ta còn nghe nói Cát gia võ quán bề ngoài là một võ quán nhưng bên trong lại chẳng khác gì một bang phái xã hội đen, việc xấu gì cũng làm , đặc biệt là con trai của Cát Hùng, Cát Binh vô sỉ háo sắc, không ít thiếu nữ đã bị hắn cưỡng đoạt ô nhục, nhưng cảnh sát không thể nào tìm được chứng cứ để kết tội hắn… - Lạc Phỉ Phỉ nhỏ giọng giới thiệu tình huống của Cát gia võ quán cho Đường Kim, nói tới đây nàng mới ngừng một chút, có chút không chắc chắn nói tiếp:
-Lẽ nào tên gia hỏa sáng nay chúng ta đụng phải chính là Cát Binh?
-Thân ái, không cần đoán, đợi lát nữa sẽ minh bạch thôi. – Đường Kim nói.
Lạc Phỉ Phỉ gật đầu, vài phút sau một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền tới, vài chục người xuất hiện trong tầm mắt của hai người, đại bộ phận đều mặc đồng phục của Cát gia võ quán, còn có mười mấy nam nữ mặc thường phục, trên mặt mỗi người đều là vẻ bi phẫn và bất lực, hiển nhiên bọn họ đều là những du khách bị cưỡng chế đưa tới đây.
Đứng đầu Cát gia võ quán là một trung niên nam tử nhìn bề ngoài khoảng hơn 40 tuổi, hắn cũng mặc trang phục luyện công, nhưng bộ dáng hoàn toàn khác biệt với những người khác, màu sắc cũng khác biệt, đứng giữa dám người như hạc lạc giữa bầy gà.
Trung niên nam tử kia nhìn Đường Kim và Lạc Phỉ Phỉ một cái, sau đó quay đầu hỏi:
-Các ngươi nhìn rõ cho ta, có phải là bọn chúng không?
-Đúng, chính là bọn họ! – bốn nữ nhân đồng thanh đáp, chính là mấy mỹ nữ khác trên du thuyền lúc sáng.
-Rất tốt, nhiệm vụ của các ngươi đã hoàn thành rồi! – trung niên nam tử lạnh lùng nhìn bốn mỹ nữ kia, sau đó phất tay một cái:
-Ném bọn chúng xuống hồ!
-Vâng, sư phụ! – Vài nam nhân gật đầu rồi hai người nhấc một mỹ nữ, hướng thẳng về phía hồ.
-Đừng…
-Cứu mạng a!
-Tha mạng…
-Không liên quan tới ta…
Bốn mỹ nữ vừa vùng vẫy vừa kêu cứu, thanh âm vô cùng khiếp đảm nhưng nam tử trung niên kia vẫn hoàn toàn làm như không thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận