Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 858: Lúc cô khóc nhìn chắc là xinh hơn đấy

-Cô bé ngốc, ta phải kiểm tra thân thể cô một chút. – Đường Kim nhìn Tần Thủy Dao, nghiêm túc nói.
-Đường Kim chết bầm, tên đại sắc lang nhà ngươi muốn nhân cơ hội có phải không? – sắc mặt Tần Thủy Dao khẽ đỏ lên, có chút tức khí trừng mắt nhìn Đường Kim, kiểm tra thân thể trong miệng tên sắc lang này có thể là chuyện tốt sao?
-Cô bé ngốc, đầu óc cô hỏng thật rồi sao? Ta chỉ muốn kiểm tra một vài chỗ đặc biệt trên thân thể cô mà thôi. – Đường Kim tỏ ra vô tội nói.
-Vậy ngươi muốn kiểm tra như thế nào? – Tần Thủy Dao trừng mắt nói.
-Đương nhiên là phải tỉ mỉ, bất cứ nơi nào cũng không được bỏ qua. – Đường Kim nghiêm trang nói, cuối cùng còn cười hì hì với nàng:
-Đương nhiên nếu có thể cởi y phục ra để kiểm tra thì càng tốt.
-Đường Kim chết bầm, ngươ là tên đại lưu manh, ngươi đi chết đi! – Tần Thủy Dao nhất thời tức gần chết, tên sắc lang này quả nhiên không có ý tốt.
Đường Kim vẫn bày ra vẻ mặt vô tội:
-Cô bé ngốc, ta phải chịu trách nhiệm với tình huống thân thể của cô, không muốn bỏ qua bất cứ địa phương khả nghi nào mà thôi, ờ, nếu cô không đồng ý thì thôi, kì thực không cở y phục cũng được, chỉ là hiệu quả sẽ kém đi một chút a…
-Đường Kim chết bầm, đừng nhiều lời nữa, làm thì làm đi! – Tần Thủy Dao không vui nói.
-Ờ, vậy có cởi hay không? – Đường Kim nghiêm trang hỏi, một đoạn thời gian không gặp làm hắn nhịn không được muốn trêu đùa nàng một chút, tuy rằng hai năm qua lúc nào hắn cũng mở miệng ra là đòi từ hôn với nàng, nhưng khí chất thanh thuần thoát tục và dung nhan tuyệt thế của nàng vãn rất hấp dẫn đối với hắn.
-Nói thừa, đương nhiên là không cởi rồi! – Tần Thủy Dao hung hăng lườm Đường Kim một cái, tên lưu manh chết bầm này đúng là thứ không ra gì, suốt ngày đòi li hôn với nàng mà lúc này lại muốn chiếm tiện nghi, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?
-Được rồi. – Đường Kim có chút đáng tiếc, sau đó liền nắm lấy cánh tay mềm mại của Tần Thủy Dao, một tia chân khí thâm nhập vào trong thể nội của nàng, bắt đầu nghiêm túc kiểm tra tình huống bên trong.
Lần này Tần Thủy Dao cũng không nói thêm gì mà rất phố hợp, để mặc cho Đường Kim kiểm tra.
Mãi đến hơn mười phút sau Đường Kim vẫn chưa kết thúc, Tần Thủy Dao ngồi trên mặt đất, từ trên cao nhìn xuống thành phố Ninh Sơn, thử tìm kiếm vị trí của nhà mình, nhưng nàng rất nhanh đã phát hiện căn biệt thự lúc trước nàng có thể nhìn rất rõ ràng thì giờ đây lại không có cách nào để nhìn tới.
Nhà vẫn ở đó, chỉ bất quá hiện tại tu vi của nàng đã bị phế, thị lực của nàng cũng không thể nào như người tu tiên được nữa, nàng biết nhà mình ở phía đó nhưng không thể nào nhìn tới được.
Trong lòng Tần Thủy Dao đột nhiên nổi lên một cỗ cảm giác bi thương không tên, vừa rồi nàng chỉ giả vờ chấn định, giả vờ không quan tâm nhưng nàng biết thực sự trong lòng mình vẫn rất để ý, hai năm trước nàng vẫn là một thiếu nữ xinh đẹp phổ thông, bước vào Tiên môn, trở thành tiên tử nàng có thể dùng tốc độ cực nhanh từ nhà chạy tới đỉnh Ninh Sơn, cũng có thể đứng từ đỉnh Ninh Sơn xa xôi nhìn về tới biệt thự nhà mình, nàng đứng trên đỉnh Ninh Sơn thậm chí còn có thể nhìn thấy được nhất cử nhất động của mỗi người ở Ninh Sơn, giống như một vị tiên nữ từ trên cao nhìn xuống chúng sinh.
Loại cảm giác bất phàm thoát tục nói không nên lời ấy thật kì diệu, làm nàng trở nên khác biệt, nàng thậm chí còn có cảm giác đó là vị trí nàng nên đứng, nàng vốn phải siêu phàm thoát tục.
Kì thực Tần Thủy Dao rất lo lắng, lo lắng mình từ tiên nữ trở về làm phàm nhân, thậm chí bất luận là ai từng bước vào Tiên môn đều không thẻ tiếp thụ được cảnh bản thân bị dáng xuống làm phàm nhân.
Người, một khi đã từng cao quý sẽ không thể nào tiếp thụ bản thân trở về ti tiện.
Đây là bản tính thường tình của con người, Tần Thủy Dao cũng không ngoại lệ.
Tần Thủy Dao không có cách nào tiếp thụ việc bản thân trở nên tầm thường, nhưng mà đến cả Vân Vũ Tuyết cũng không có biện pháp, vậy nàng còn có thể làm được gì chứ? Những ngày này nàng đã được tận mắt chứng kiến y thuật thần kì của Vân Vũ Tuyết, nếu như Vân Vũ Tuyết cũng bó tay thì trên đời này chắc chẳng còn ai có thể giúp được nàng.
Bất tri bất giác ánh mắt Tần Thủy Dao trở nên mơ hồ, nước mắt thiếu chút nữa thì trào ra khỏi khóe mi, nàng thật sự rất muốn khóc, tạo hóa trêu ngươi, hai năm nỗ lực của nàng phút chốc hóa thành tro bụi, giống như hoa trong gương trăng trong nước, tất cả đều đã thành hư vô, từ nay về sau nàng chỉ có thể giống như trước kia làm một nữ nhân bình thường, đọc sách đánh đàn, ngẫu nhiên chơi bóng chuyền, tiếp tục làm hoa khôi của Ninh Sơn nhị trung kia.
Nàng vẫn là tiêu điểm trong mắt nam sinh, nhưng vấn đề ở chỗ đây không phải thứ mà nàng muốn.
-Cô bé ngốc, muốn khóc thì cứ khóc đi, nhân lúc Khinh Vũ tỷ tỷ không ở đây, cơ cứ việc thống khoái mà khóc một trận, nếu không đợi đến lúc cô về nhà mới khóc Khinh Vũ tỷ tỷ sẽ rất lo lắng đấy. – thanh âm của Đường Kim đột nhiên vang lên bên tai Tần Thủy Dao.
Tần Thủy Dao nhất thời thanh tỉnh lại, nàng ngẩng đầu nhìn Đường Kim, không biết từ bao giờ hắn đã kiếm tra xong tình huống của nàng.
Trong con ngươi của Tần Thủy Dao nước mắt vẫn dưng dưng trực trào, nàng dùng đôi mắt ngấn nước của mình nhìn Đường Kim, quật cường nói:
-Ta không khóc đấy!
Nói không khóc nhưng thanh âm của Tần Thủy Dao đã bắt đầu có chút nức nở nghẹn ngào, lúc này nàng thực sự nghĩ rằng ông trời quá không công bằng với mình, nếu như ông trời không muốn nàng trở thành người trong Tiên môn thì tại sao lại để nàng được nếm thử cảm giác có một thân tu vi cường đại bất phàm, tại sao phải cho nàng nếm thử cảm giác đó?
-Cô bé ngốc, khóc đi, không ai nhìn thấy đâu, người ta hay hát nam nhân khóc đi khóc đi đừng ngại ngùng… nữ nhân càng phải khóc a, ngàn vạn lần đừng lãng phí uy lực của nước mắt, hơn nữa ta còn chưa thấy cô khóc bao giờ, ta nghĩ lúc cô khóc sẽ rất xinh đẹp đó… - Đường Kim vẫn cố cổ vũ Tần Thủy Dao khóc, nhưng nghe lời của hắn thì dường như hắn chỉ muốn xem bộ dáng lúc khóc của Tần Thủy Dao có xinh hơn không thôi.
-Đường Kim chết bầm, ngươi thật dáng ghét, ta không thèm khóc… - Tần Thủy Dao nói tới đây thì càng ủy khuất hơn, tên gia hỏa đáng ghét này không thể thật lòng an ủi nàng một chút được sao?
Nghĩ tới đây nước mắt của nàng cuối cũng cũng không thế áp chế được nữa mà tuôn ra, bộ dáng như lê hoa đái vũ của nàng xác thực là rất mỹ lệ.
-Cô bé ngốc, khóc đi, không mất mặt đâu, tới đây, ta cho cô mượn vòng ngực vững chãi của mình dùng một chút đó. –Đường Kim không nhanh không chậm nói, đồng thời rất tự nhiên ôm lấy Tần Thủy Dao.
-Đừng động vào ta…oa… - Tần Thủy Dao vẫn còn muốn mắng Đường Kim nhưng vừa mới nói được vài tiếng đã lập tức lớn tiếng khóc òa lên.
Nàng cứ khóc như vậy mãi đến hơn mười phút sau cũng không có dấu hiệu dừng lại, đúng là không khóc thì thôi, đã khóc là phải kinh thiên địa khiếp quỷ thần, cũng không biết từ lúc nào Tần Thủy Dao đã vô thức ôm lấy Đường Kim, nằm trong lòng hắn dùng nước mắt của mình tắm cho hắn.
Mắt thấy Tần Thủy Dao mãi không chịu nín, Đường Kim cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng:
-Được rồi, Cô bé ngốc, đừng khóc nữa, cô mà khóc nữa chắc Ninh Sơn sẽ có đại hồng thủy mất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận