Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 867: Ta chỉ muốn cô

Ngày 5 tháng 4, tiết thanh minh, Ninh Tâm Tĩnh và Tống Vân Phong quyết chiến trên điểm cao nhất của Vạn lí trường thành, không chết không thôi, một trận chiến kết thúc mọi ân cừu.
Tin tức này mấy tháng trước đã được truyền ra ngoài nhưng cho đến hôm nay nó cũng vẫn chỉ được truyền trong một phạm vi nhỏ, nhưng tất cả những người biết được tin này đều không quên ngày mai chính là tiết thanh minh, trận quyết chiến kia thực sự sẽ diễn ra sao?
Càng nhiều người quan tâm hơn là, trận chiến này ai sẽ là người chiến thắng?
Kì thực đám người này đều không quan tâm đến sống chết của Tống Vân Phong và Ninh Tâm Tĩnh, thứ bọn họ quan tâm nhất chính là đổ ước ( vụ cá cược) của Đường Kim và Tống Ngọc Đan, ai sẽ là người chiến thắng? Ngọc Mẫu Đơn đại danh đỉnh đỉnh có phải sẽ thực sự vì chuyện này mà phải gả cho Đường Kim hay không?
-Ninh Tâm Tĩnh đã mất tích mấy tháng nay, cô ta có thể nào không dám tới tham chiến hay không?
-Có khả năng, nàng không thể nào là đối thủ của Tống Vân Phong kia được.
-Ai nói không phải chứ, tên tiểu tử Đường Kim kia không biết có phải đầu óc bị chập mạch rồi hay không, đổ ước này nhìn thế nào cũng là hắn bị chịu thiệt a.
-Bây giờ hạ kết luận vẫn còn quá sớm, tên tiểu tử Đường Kim kia chưa bao giờ chịu thiệt trước ai đâu.
-Đừng suy đoán lung tung, ta vừa mới nhận được tin Đường Kim và Ninh Tâm Tĩnh đều đã xuất hiện rồi.

Mấy đại gia tộc và trung đẳng gia tộc ở kinh thành tin tức đều rất linh thông, Đường Kim và Ninh Tâm Tĩnh vừa mới xuất hiện trước cửa tổng bộ Ám Kiếm, không tới mười phút sau bọn họ đều đã nhận được tin tức.
Đám người có được tin tức trong lòng nhất thời kích động không thôi, xem ra trận chiến ngày mai sẽ diễn ra đúng như đã hẹn ước.

Tổng bộ Ám Kiếm.
-Lão đại, lâu rồi không gặp. – trong một căn phòng, Ninh Tâm Tĩnh đang chào hỏi Kiếm Ngấn.
Kiếm Ngấn nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Ninh Tâm Tĩnh hồi lâu rồi lại nhìn Đường Kim, sau đó mới chậm rãi nói:
-Tâm Tĩnh, trận quyết chiến ngày mai có nắm chắc không?
-Lão đại, ta nhất định sẽ thắng. – ngữ khí của Ninh Tâm Tĩnh tràn đầy tự tin.
-Vậy thì tốt. – Kiếm Ngấn khẽ gật đầu:
-Có mội việc có lẽ cô còn chưa biết, trận chiến ngày mai thủ lĩnh của cả Tiềm Long và Ám Kiếm đều sẽ đích thân xuất hiện làm chứng, cũng chín là nói ngày mai ta cũng sẽ có mặt ở đó, ngoài ra trong Tiên môn chắc cũng sẽ có người tới coi, việc này đã không chỉ là chuyện giữa cô và Tống Vân Phong, cũng không phải chỉ quan hệ tới đổ ước của Đường Kim và Tống Ngọc Đan, mà đối với Tiềm Long và Ám Kiếm hay cả Tiên môn mà nói thì đây đều là một kiện đại sự, hai người các nhất định phải cẩn thận.
-Lão đại, người yên tâm đi, chúng ta sẽ không có việc gì đâu. – thực lực cường đại cũng đem tới sự tự tin cười đại, Ninh Tâm Tĩnh hiện tại vô cùng tự tin.
-Tâm Tĩnh, để phòng vạn nhất, tối nay cô ở lại trong tổng bộ Ám Kiếm đi, ngày mai ta sẽ đi cùng cô tới địa điểm quyết chiến. – Kiếm Ngấn khẽ trầm ngâm một lát rồi nói.
Ninh Tâm Tĩnh nhìn Đường Kim một cái, khẽ do dự nhưng cuối cùng vẫn gật đầu:
-Được, vậy tối nay ta sẽ ở lại đây.
-Ta đi gặp Hiểu Hiểu một lát, lát nữa có thể sẽ ra ngoài đi dạo một chút, có việc gì thì gọi điện cho ta. – Đường Kim nhẹ nhàng nói với Ninh Tâm Tĩnh một câu rồi lập tức rời đi.
Ninh Tâm Tĩnh đã ở suốt trong Thiên Đạo Tiên Cảnh một đoạn thời gian khá dài, hiện tại để nàng ở lại tổng bộ Ám Kiếm, làm quen với tình huống ở đây một chút cũng là một lựa chọn không tồi, hơn nữa với tu vi hiện tại của nàng, Đường Kim hoàn toàn không cần phải lo lắng.
Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là hắn cũng đã rất lâu rồi chưa tới kinh thành, hắn cũng muốn giải quyết một vài chuyện riêng của mình.
Thuấn di một cái tới thế giới ngầm của Hiểu Hiểu, sau đó Đường Kim liền thấy nàng đang ngồi trên xe lăn tu luyện, nhìn giống như đang ngủ, nhưng quan sát kĩ lưỡngmới thấy nàng đang dùng tư thế không hợp lẽ thường này để tu luyện.
Đứng bên cạnh quan sát một lúc, cuối cùng Đường Kim cũng lựa chọn rời đi, không có làm phiền Hiểu Hiểu, vấn đề duy nhất mà hắn cảm thấy vướng mắc đó là Thiên Đạo Ám Quyết mà Hiểu Hiểu tu luyện tựa hồ có chút cổ quái, cổ quái tới mức hắn căn bản nhìn không ra được nàng tu luyện có thành quả gì hay không.
-Sao này gặp lại rồi hỏi tiểu nha đầu cũng không muộn. – Đường Kim cũng không quá lo lắng việc này, thuấn di một cái liền trực tiếp xuất hiện tại khách sạn Anh Túc phòng số 1622.
Lần này trong phòng thực sự là không có lấy một bóng người, Tiêu Đại Nhi không ở đây, Băng Di cũng không thấy, bất quá nhìn thời gian hiện tại mới là mười giờ sáng, các nàng không ở đây cũng là bình thường.
Cầm điện thoại lên, Đường Kim đang định gọi điện cho Tiêu Đại Nhi thì chuông điện thoại của hắn lại reo lên trước, hơn nữa là Tiêu Đại Nhi gọi tới, quả thật giống như giữa hai người có tâm linh tương thông.
-Tiểu nam nhân, chàng tới kinh thành rồi à? – Đường Kim vừa thông, thanh âm nhu mị của Tiêu Đại Nhi đã lập tức truyền tới.
-Cô đã biết mà còn cố tình hỏi, ta đang ở khách sạn, khi nào thì cô tới? – Đường Kim có chút không vui nói.
-Tiểu nam nhân, ta chó chút việc không thể qua đó được, hay là ta để Băng Di qua đó tiếp chàng nhé? – Tiêu Đại Nhi khẽ cười một cái, thanh âm của nàng giống như gảy đàn trong tim làm người ta ngứa ngáy không thôi:
-Băng Di hiện tại không có việc gì bận, ta có thể để nàng lập tức tới đó.
-Ta chỉ muốn cô, lập tức tới đây, nếu không ta sẽ trực tiếp tới Tiêu gia tìm cô. – Đường Kim có chút không thoải mái, yêu nữ chết tiệt này lần nào cũng như thế, cố tình mơi mơi hắn, hắn không tin nàng lần nào cũng bận thật, hơn nữa với thân phận của Tiêu Đại Nhi chỉ cần nàng nguyện ý thì có bận hơn nữa cũng có thể rút ra được chút thời gian.
-Tiểu nam nhân, chàng càng ngày càng bá đạo đó. – Tiêu Đại Nhi nhẹ nhàng cười một cái qua điện thoại rồi lập tức cúp máy.
Chỉ một phút sau cửa phòng đã nhẹ nhàng được mở ra, một thân ảnh màu tím yểu điệu thướt tha nhẹ nhàng lướt vào trong, một giây sau vòng eo của nàng đã bị Đường Kim nắm lấy.
-Cô không phải nói mình rất bận sao? – Đường Kim nhịn không được hung hăng vỗ lên kiều đồn của nàng một cái:
-Cô rõ ràng là đã ở trong khách sạn từ trước.
-Ưm.. – bờ môi anh đào của Tiêu Đại Nhi khẽ phun ra một tiến rên khe khẽ:
-Tiểu nam nhân, đừng đánh vào đó, sưng lên sẽ không đẹp nữa đâu, người thiệt thòi là ngươi đó.
-Ta có thể không nhìn. – Đường Kim không vui nói, một tay đã bắt đầu mò xuống dưới váy nàng dùng lực miết một cái, đem chiếc váy của nàng xé tan thành từng mảnh vụn rồi mới ép nàng người nàng vào cửa.
-Tiểu nam nhân, ta không lừa ngươi, có một vị công chúa nước ngoài tới đây thăm ta, ta an bài nàng ở lại trong khách sạn này, vừa rồi ta còn mới ở phòng khác tiếp nàng. – Tiêu Đại Nhi khẽ uốn éo thân thể, đem bờ mông cao vút của nàng vô cùng thư thái dán lên người Đường Kim:
-Ta không thể ở đây quá lâu được, buổi trưa ta còn phải khai tiệc mời vị công chúa kia…ưm…
Một tháng gần đây Đường Kim cơ bản đều sống trong trạng thái tu luyện, từ lúc cùng Lạc Phỉ Phỉ phân khai đến giờ hắn vẫn chưa có đụng qua nữ nhân, hiện tại lại gặp phải đóa Tử Anh Túc làm hắn điên cuồng này, hắn tự nhiên là không thể khống chế nổi rồi, lúc này hắn chỉ muốn hảo hảo dạy dỗ nàng một phen mà thôi.
Một tiếng sau.
-Tiểu nam nhân, ta…ư…ta thực sự phải ưm… đi…a… - Tiêu Đại Nhi vừa nghênh hợp từng đợt chiếm hữu của Đường Kim vừa thở gấp nói.
-Gọi ta là phu quân, ta sẽ để cô đi. – Đường Kim vẫn luôn bất mãn với cách xưng hô của yêu nữ này, hắn không phải tiểu nam nhân, hắn không nhỏ một chút nào a!
-Được rồi, tiểu phu quân, tha cho Đại Nhi đi đi… - thanh âm của Tiêu Đại Nhi phút chốc trở nên vô cùng kiều mị, còn kèm theo cả một lực lượng làm người khác không thể nào kháng cự lại được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận