Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 869: Ta thực sự hi vọng hắn sẽ thắng

-Đây có lẽ là do Hàn Băng biết Đường Kim có thể tự mình ứng phó được. – Tống Ngọc Đan khẽ trầm ngâm một lát:
-Ta mờ mờ có chút linh cảm, có lẽ Đường Kim chỉ bằng lực lượng của chính bản thân mình cũng có thể đối phó được với Cửu Hoa Sơn và Thông Thiên Các.
Chậm chậm thở nhẹ một hơi, Tống Ngọc Đan lại nói tiếp:
-Sư huynh, huynh phải minh bạch một việc, Đường Kim hiện tại sớm đã không phải một người nữa rồi, hắn đã có rất nhiều trợ thủ, cao thủ Tiên môn bên cạnh hắn hoàn toàn đã đủ để đối kháng với một trong Tiên môn cửu phái.
Thu Phong Hàn trầm mặc không lên tiếng, những năm nay hắn càng ngày càng cảm giác được sự cường đại của Đường Kim, lúc đầu ở Ninh Sơn chỉ ngẫu nhiên gặp phải bốn tiểu nha đầu kia đã dọa hắn tim đập thình thịch.
Nửa ngày sau Thu Phong Hàn mới thấp giọng nói:
-Sư muội, nếu như Đường Kim thực sự có năng lực đó, muội cũng thực sự muốn gả cho hắn, nhưng muội có thể xác định hắn sẽ nghe lời mình sao? Cho dù muội rất xuất sắc nhưng bên cạnh Đường Kim mỹ nữ như mây, sợ rằng…
-Bên cạnh hắn mĩ nữ rất nhiều, nhưng vẫn chưa có Thất sắc hoa chân chính. – Tống Ngọc Đan nhàn nhạt nói:
-Hơn nữa ta cũng không cần hắn phải nghe ta, nếu như cái gì hắn cũng nghe ta thì ngược lại sẽ làm ta thất vọng, bởi vì loại nam nhân như thế không xứng với ta.
Khẽ ngừng một chút, nàng lại tiếp tục:
-Ta chỉ cần hắn cung cấp cho ta một vài sự giúp đỡ mà thôi, ta tin ít nhất thì hắn cũng có thể làm được điều này, cho dù chỉ là một mình ta trở nên cường đại thì đối với Thiên Đạo Môn chúng ta cũng là một sự trợ giúp rất lớn rồi.
-Sư muội, có một câu ta biết ta nói ra sẽ không thích hợp, nhưng mà ta vẫn phải nói. – Thu Phong Hàn chần chừ một lát, sau đó mới cắn răng nói:
-Cho dù ta biết muội làm như thế là vì Tống gia, cũng là vì Thiên Đạo Môn chúng ta, nhưng nữ tử xuất sắc như muội không nên hi sinh bản thân mình vì sư môn, nam nhân của muội phải là người mà muội chân chính yêu thích chứ không phải kẻ các tác dụng trong mắt muội.-Sư huynh, huynh nói không sai, những lời này huynh xác thực không nên nói, nhưng ta vẫn cảm tạ những lời này của huynh, bởi vì những lời này nói lên huynh thật lòng quan tâm tới ta. – trên mặt Tống Ngọc Đan khẽ lộ ra một nụ cười an ủi, nhưng rất nhanh nàng đã lái sang chuyện khác:
-Chỉ là sư huynh, làm sao người biết được Đường Kim không phải là nam nhân ta thích chứ?
-A? – Thu Phong Hàn nhất thời ngẩn ra:
-Cái này, sư muội, muội thực sự thích Đường Kim?
Tống Ngọc Đan nhưng lại nhẹ nhàng lắc đầu:
-Sư huynh, bây giờ nói thích vẫn còn quá sớm, huynh không phải người ngoài, ta cũng không dấu huynh, ta là một nữ tử rất kiêu ngạo, nếu như ta thích một nam nhân thì trước tiên người đó nhất định phải xứng với ta, nếu như không xứng với ta thì ta căn bản sẽ coi thường hắn, làm sao có thể nói đến chuyện thích được chứ?
Ngập ngừng một chút, Tống Ngọc Đan lại nói:
-Sư huynh, có lẽ người nói ta ánh mắt quá cao, nhưng ta chỉ muốn nói cho huynh, đến thời điểm hiện tại, trừ Đường Kim ra ta còn chưa có gặp được nam nhân nào có khả năng xứng với ta.
Cuối cùng nàng còn bổ sung thêm một câu:
-Cho dù là Đường Kim thì cũng phải đợi tới ngày mai Ninh Tâm Tĩnh thắng thì hắn mới có thể coi là xứng với ta, đến lúc đó ta mới xem xét đến việc mình có thích hắn hay không.
Khóe miệng Thu Phong Hàn khẽ lộ vẻ cười khổ, hắn cuối cùng cũng hiểu Tống Ngọc Đan kì thực là đang muốn nói với hắn rằng hắn không xứng với nàng.
Thật ra thường xuyên gặp Tống Ngọc Đan, nếu nói hắn không có chút huyễn tưởng với vị sư muội này tuyệt đối là nói dối, cũng may hắn đã sớm minh bạch mình và nàng không có khả năng, thân phận của hai người cách biệt quá xa, cho nên khi nghe được những lời này của Tống Ngọc Đan, Thu Phong Hàn cũng không quá thương tâm, bởi vì hắn sớm đã biết trước chuyện này.
-Sư muội, vậy chúng ta cùng chờ đợi kết quả ngày mai đi. – một lát sau Thu Phong Hàn mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Tống Ngọc Đan khẽ gật đầu không nói thêm gì nữa, chỉ là trong đầu nàng không tự giác được lại xuất hiện thân ảnh của Đường Kim, kì thực hai năm trước lúc nàng lần đầu tiên gặp Đường Kim, nam nhân lần đầu tiên gặp nàng đã muốn kiện y phục của nàng hơn nữa còn cầu hôn nàng công khai một cách không chút thành ý kia sớm đã lưu lại một ấn tượng rất sâu sắc trong lòng nàng.
-Đường Kim, đừng làm ta thất vọng, kì thực ta thật lòng mong ngươi sẽ chiến thắng. – Tống Ngọc Đan tự nói với lòng mình.

Khách sạn Anh Túc.
Đường Kim đang ngủ rất ngon nên tất nhiên sẽ không nghe thấy tiếng lòng của Tống Ngọc Đan, hắn ngủ một mạch 5-6 tiếng liền, lúc tỉnh dậy đã là ban đêm.
Vừa mới mở mắt ra hắn liền cảm giác được một cỗ thân thể mềm mại nhu nhuyễn trong lòng mình, cúi đầu nhìn xuống là một khuôn mặt thanh thuần mĩ lệ, chính là Băng Di.
Trên người Băng Di không mặc y phục, Đường Kim lúc này tất nhiên cũng là không mảnh vải che thân, nhưng lần này y phục của hắn không phải là bị Băng Di cởi ra mà là trước khi ngủ đã không mặc gì rồi, cho dù mấy tiếng trước đã tinh tẫn lực tận trên người yêu nữ Tiêu Đại Nhi, nhưng giờ phút này khi thấy một mỹ nữ thanh thuần thoát tục lại không mảnh vải che thân trước mặt, nếu như hắn không làm gì thì phải xin lỗi bản thân, xin lỗi cả độc giả nữa…
Bàn tay nóng hổi đặt lên bờ mông nàng, dùng sức khẽ đẩy một cái, thân thể hai người lập tức hợp làm một, kích thích đột ngột làm Băng Di choàng tỉnh, lập tức bắt đầu nhiệt tình đáp trả lại Đường Kim.
Khoảng một tiếng sau…
Chiếc giường phải chịu đựng đủ loại lực xung kích cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, Đường Kim rời khỏi thân thể của Băng Di, bắt đầu mặc quần áo.
-Chồng, chàng phải đi sao? – Băng Di cũng từ trên giường đứng dậy, không hề ngại ngùng đem tất cả xuân quang của mình bày ra trước mặt Đường Kim.
-Không, sáng mai ta mới đi. – Đường Kim lắc đầu:
-Ngày mai khả năng sẽ có biến cố, ta nên giữ lại chút khí lực, còn có, ta thấy Thiên Đạo Kinh kia nàng luyện cũng không tệ, trong thể nội cũng đã có Thiên đạo chân khí, đoạn thời gian trước ta khá bận nên vẫn chưa có thời gian cho nàng phục dụng đan dược, hiện tại ta sẽ cho nàng dùng Luyện Thể Đan và Tôi Cốt Đan, cái này chắc Tử Vận đã nói với nàng rồi, tối nay nhân lúc có ta ở đây để nàng dùng trước một loại, sau khi ta xác nhận không có vấn đề gì mấy ngày sau nàng có thể tự mình phục dụng.
-A, cảm ơn chàng, lão công! – Băng Di nhất thời hưng phấn lên.
-Trước tiên nàng hãy mặc quần áo vào đã. – Đường Kim không thể không nhắc nhở Băng Di, bộ dáng này của nàng quả thực quá mê người.
Băng Di hướng Đường Kim cười ngọt ngào một cái, sau đó mới ngoan ngoãn mặc lại quần áo, tiếp theo dưới sự chỉ đạo của Đường Kim nàng phục dụng Luyện Thể Đan, tất cả đều diễn ra rất thuận lợi, chỉ là cả đêm hôm đó hai người không có tiến hành bất kì hoạt động happy nào nữ.
Buổi sáng ngày thứ hai, vừa mới 6 giờ sáng Đường Kim đã nhận được một cuộc điện thoại, nhưng cuộc điện thoại này không phải do Ninh Tâm Tĩnh gọi tới mà là từ Ngọc Mẫu Đơn, Tống Ngọc Đan.
-Mẫu Đơn mỹ nữ, nàng đây là đã vội vàng muốn làm vợ ta rồi sao? – Đường Kim nhấc máy, lười biếng nói.
-Đúng vậy a, ta đang ở nhà chờ sính lễ của ngươi đó. – Tống Ngọc Đan cười khẽ:
-Sính lễ của ta đã chuẩn bị xong chưa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận