Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 872: Động tác của ta không đủ nhanh

-Tống Vân Phong, hôm nay chính là ngày chết của ngươi! – Ninh Tâm Tĩnh lạnh lùng nhìn Tống Vân Phong, cho dù tên nàng là Tâm Tĩnh, nhưng hôm nay cõi lòng nàng không thể nào bình tĩnh được, đối mặt với hung thủ giết cha mẹ, trong lòng nàng chỉ có sát ý sục sôi, hôm nay, nàng nhất định phải tự tay đồ sát kẻ thù không đội trời chung này!
Một thanh âm ôn hòa bỗng vang lên ngay lúc này:
-Vân Phong, không cần căng thẳng, cho dù cô ta đã là Kim Đan kỳ, những chẳng qua tu vi cũng không phân cao thấp với ngươi, hơn nữa cô ta hiển nhiên đã dùng phương pháp tốc thành nào đó để đề thăng thực lực, còn ngươi sớm đã là cao thủ Kim Đan kỳ, cón nhiều năm kinh nghiệm hơn nữa lại có danh sư trong Tiên môn dẫn lối, cho nên kể cả là tu vi của hai người tương đương nhau thì ngươi vẫn sẽ là người chiến thắng.
Người lên tiếng không phải ai khác mà chính là long đầu Tống Vân Sơn.
Kì thực Đường Kim có thể nhìn ra được Tống Vân Sơn này không phải là cao thủ Tiên môn mà chỉ là một Cổ võ giả bình thường, nhưng có điều chắc chắn là có thể trở thành thủ lĩnh của Tiềm Long, Tống Vân Sơn vẫn có có một thân bản lĩnh, những lời này của hắn phút chốc đã khiến cho Tống Vân Phong trấn tĩnh lại.
-Đa tạ nhị ca, ta hiểu! – sắc mặt Tống Vân Phong lập tức khôi phục như thường, cả người nhìn như đã trấn định lại, hắn lạnh lùng nhìn Ninh Tâm Tĩnh, gằn giọng nói từng chữ một:
-Ninh Tâm Tĩnh, năm đó ta có thể giết cha mẹ ngươi, hôm nay ta cũng có thể giết ngươi, lần này không ai giúp ngươi được nữa đâu!
-Nếu đã như vậy thì quyết chiến có thể bắt đầu rồi. – một thanh âm vừa băng lãnh như lại êm tai dị thường truyền tới, theo phía thanh âm đó phát ra, một nữ tử toàn thân trắng toát hoàn toàn không chút dấu hiệu xuất hiện trước mặt mọi người.
Tấm khăn che mặt màu trắng vẫn không thể nào dấu đi dung nhan tuyệt thế của nàng, thân hình ưu mĩ kia làm người ta không nhịn được liên tưởng vạn phân, vừa mới thấy này Đường Kim suýt nữa thì đã làm tưởng thành khối băng Hàn Băng kia xuất hiện, nhưng chỉ một giây sau hắn đã minh bạch, đây không phải khối băng Hàn Băng kia mà là một mỹ nữ ăn mặc giống hệt Hàn Băng, dung mạo cũng dường như không khác biệt lắm so với nàng – Băng Tuyết Liên.
Thất sắc hoa chi Băng Tuyết Liên, sau thời gian hơn hai năm, Đường Kim cuối cùng cũng gặp lại nàng, bất quá có lẽ vì có Hàn Băng cho nên hiện tại hắn nhìn thấy đóa tuyết liên hoa xinh đẹp này cảm giác so với lúc trước đã hoàn toàn bất đồng.
-Tuyết Liên mỹ nữ, hơn hai năm không gặp, nàng có nhớ ta không? – cho dù cảm giác có chút khác xưa nhưng Đường Kim vẫn không quên trêu đùa nàng một câu, hắn hướng Băng Tuyết Liên cười xán lạn:
-Ta rất nhớ nàng đó nha!
Cặp mắt duy nhất không bị che đi của nàng lạnh lùng liếc nhìn Đường Kim một cái nhưng lại không nói gì với hắn, chỉ quét mắt nhìn xung quanh, lạnh nhạt nói:
-Sư phụ để ta tới đây làm chứng nhân,người hi vọng trận quyết chiến này sẽ diễn ra công bằng, nếu như hai bên đã chuẩn bị xong xuôi vậy thì bây giờ ta tuyên bố, quyết chiến bắt đầu!
Băng Tuyết Liên còn chưa dứt lời thì cả Ninh Tâm Tĩnh và Tống Vân Phong đều đồng thời xuất động, hai người đều phát động công kích về phía đối phương, một trận sinh tử quyết đấu cứ như thế chính thức triển khai.
Tiếng gió gào thét, mưa phùn bay bay, trên đỉnh trường thành một trận định sinh tử!
Hai người dường như không có một chút giữ lại, sát chiêu xuất ra vô cùng vô tận, ai cũng muốn dùng tốc độ nhanh nhất dồn đối phương vào chỗ chết!
Phía dưới cả đám người một phiến an tĩnh, mỗi người bọn họ đều không dời mắt khỏi song phương, chỉ tiếc là tất cả chỉ nhìn thấy hai cái bóng bay lượn trên không trung mà thôi, căn bản nhìn không ra tình huống cụ thể, trên thực tế người có thể theo dõi được động thái của trận chiến này chỉ có lác đác vài người.
Đinh đinh đinh…
Từng tiếng kêu thanh thúy vui tai truyền vào trong tai Đường Kim, thanh âm nhẹ nhàng êm tai cũng theo đó vang lên;
-Đường Kim, nói cho ta Ninh Tâm Tĩnh hiện tại rốt cục là tu vi gì rồi?
-Mẫu Đơn mỹ nữ, nàng đoán xem? – Đường Kim nhìn Tống Ngọc Đan cười xán lạn, hắn lúc này không có quan tâm đến trận chiến kia mà đang nhìn chằm chằm vào kiện y phục do từng phiến linh ngọc chạm khắc hoa mẫu đơn kia tạo thành, nhìn một lát, hắn không nhịn được tán thán:
-Mẫu Đơn mỹ nữ thân ái, đúng là càng nhìn càng thấy đẹp, ta quyết định đổi một cái tên cho nàng, sau này ta không gọi nàng là Mẫu Đơn mỹ nữ nữa mà trực tiếp kêu nàng là Ngọc Mỹ Nhân, cái tên này càng xứng với nàng.
-Ngọc Mỹ Nhân? – Tống Ngọc Đan cười ngọt ngào:
-Cái tên này rất hay, ta thích, bất quá ngươi vẫn là nói cho ta biết Ninh Tâm Tĩnh, Ninh mỹ nhân rốt cuộc là tu vi gì đi!
-Ờ, tên tam thúc sắp chết của nàng không phải là đã nói rồi sao? Kim Đan kỳ a! – Đường Kim cười hì hì, sau đó lại nói:
-Ai da, Ngọc Mỹ Nhân thân ái, dù sao nàng cũng sắp trở thành người của ta rồi, không bằng trước tiên để ta sờ thử y phục của nàng đi? Nhìn người khác đánh nhau chẳng có ý nghĩa gì, không bằng chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa hơn đi, trước tiên để ta nghiên cứu y phục của nàng!
-Không ai nói với ngươi nam nhân không thể nóng vội được sao? – Tống Ngọc Đan khẽ mỉm cười:
-Muốn nghiên cứu y phục của ta, đợi ngươi cưới ta về rồi hãy nói.
-Làm sao có thể không nóng vội được chứ? – Đường Kim lắc đầu:
-Người ta thường nói nhanh tay thì được chậm tay thì mất, nam nhân không nhanh tay mỹ nữ đều sẽ bị người khác cướp đi đó!
Nói tới đây Đường Kim lại cảm khái một câu:
-Ta chính là động tác còn chưa đủ nhanh a!
-Động tác của ngươi còn không đủ nhanh? – Tống Ngọc Đan có chút cạn lời, người này không biết đã cướp về bao nhiên mỹ nữ, thế mà còn không ngượng mồm nói động tác của hắn không đủ nhanh?
-Xác thực chưa đủ nhanh, tục ngữ nói tán gái phải bắt đầu từ trường mầm non,nhưng mà ta mãi đến lên cấp 3 mới bắt đầu tán gái, lạc hậu so với người ta mười mấy năm, nếu không thì nàng còn có cả Tuyết Liên mỹ nữ nữa, đảm bảo các nàng từ lúc học mẫu giáo đã là vợ ta rồi. – Đường Kim lí lẽ hùng hồn nói.
Hắn vừa dứt lời thì phía xa Băng Tuyết Liên đã hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng cũng chỉ trừng mắt một cái mà thôi, không nói gì.
-Dã tâm của ngươi cũng thật là không nhỏ, đến cả Băng Tuyết Liên ngươi cũng không muốn bỏ qua? – Tống Ngọc Đan dùng ánh mắt quái dị nhìn Băng Tuyết Liên ở phía xa một cái:
-Chỉ là ta cảm thấy thật kì quái, rốt cuộc phía Băng Cung và ngươi có quan hệ đặc biệt gì? Lần trước Hàn Băng đích tân xuất thủ giúp ngươi, lần này Băng Tuyết Liên lại chủ động tới áp trận, tựa hò cũng là Hàn Băng mệnh lệnh nàng tới, lẽ nào ngươi và Hàn Băng…
Tống Ngọc Đan nhìn Băng Tuyết Liên đang ở phía xa, không có tiếp tục nói tiếp phần sau, tựa hồ nàng có chút cố kị, hiển nhiên cho dù nàng có là một trong những đệ tử được ưu ái nhất Thiên Đạo Môn, nhưng nàng cũng không dám tùy tiện nghị luận về cung chủ Băng Cung.
-Cái này à, thật ra là do Hàn Băng quá thương yêu đồ đệ của mình. – Đường Kim nghiêm trang nói:
ể ố-Không thể không nói nàng là một sư phụ tốt a!
Tống Ngọc Đan khẽ ngẩn ra:
-Cái này thì có liên quan gì đến sư phụ tốt?
-Một sư phụ tốt sẽ quan tâm tới việc chung thân đại sự của đồ đệ, đồ đệ thích thì nàng cũng thích, sở dĩ Hàn Băng thập phần quan tâm tới ta là do nàng biết Băng Tuyết Liên mỹ nữ đối với ta nhất kiến chung tình, ngày đêm mong nhớ đến quên ăn quên ngủ, hi vọng có thể sớm gả cho ta đó mà.;.. – Đường Kim bắt đầu càng đi càng xa, chém gió mà mặt không đổi sắc , thanh âm của hắn tuy nhỏ như vẫn như cố ý để cho Băng Tuyết Liên nghe thấy, thế là hắn còn chưa nói xong thì nàng đã không nhịn được nữa, tức khí quát lên:
-Im miệng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận