Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 879: Chàng sẽ có được tất cả của ta

-Ta vẫn một mực đợi nàng gọi cho ta. – Đường Kim có chút bất đắc dĩ:
-Ta không ở cùng với Tống Ngọc Đan kia, còn nữa cho dù ta có đang ở cùng với Tống Ngọc Đan thì nàng tùy thời đều có thể gọi cho ta mà.
Ngưng mắt nhìn Ninh Tâm Tĩnh, không đợi nàng lên tiếng, Đường Kim lại tiếp tục thành khẩn nói:
-Tâm Tĩnh, nàn phải hiểu một chuyện, trong lòng ta nàng còn quan trọng hơn Ngọc Mẫu Đơn nhiều.
Trong mắt Ninh Tâm Tĩnh khẽ lướt qua một tia khác thường, hiển nhiên lời của Đường Kim đã lay động con tim nàng, nàng quan trọng hơn Ngọc Mẫu Đơn?
Cho dù Ninh Tâm Tĩnh biết dung mạo hiện tại của mình cũng được coi là mỹ lệ phi phàm, nàng cũng là Tiên môn cao thủ, luận tu vi còn cao hơn Ngọc Mẫu Đơn, nhưng nàng tin rằng bất luận là ai cũng sẽ nghĩ rằng lựa chọn Ngọc Mẫu Đơn sẽ tốt hơn, đem so sánh với Thất sắc hoa đại danh đỉnh đỉnh nàng vẫn còn một khoảng cách, bất kể là dung mạo hay gia thế nàng đều không thể so sánh được với bất cứ ai trong Thất sắc hoa.
Nhưng hiện tại cư nhiên có một người cho rằng nàng quan trọng hơn Thất sắc hoa đối với hắn, điều này làm trong lòng nàng nổi lên một cảm giác nói không nên lời, nàng thực sự quan trọng như thế sao? hoặa là nói trong lòng hắn nàng đã chiếm vị trí quan trọng đến như vậy?
nếu như nười khác nói như vậy nàng quá nữa sẽ nghĩ nam nhân kia đang dối lừa mình, giống như bao nhiêu nam nhân vẫn nói với bạn gái mình, nói nàng xinh đẹp hơn cả minh tinh abc nào đó, kì thực suy cho cùng thì cũng chỉ bởi vì những nam nhân kia căn bản không thể tiếp xúc tới tầng lớp minh tinh, nếu như thật có một minh tinh nào ủy thân cho hắn xem, hắn quá nửa sẽ đá ngay bạn gái hiện tại một cách không do dự.
Nhưng Ninh Tâm Tĩnh tin câu nói này của Đường Kim, bởi vì đối với hắn mà nói Thất sắc hoa cũng không phải thứ gì đó quá xa vời, trên thực tế thì Ngọc Mẫu Đơn kia hiện tại đã thuộc về hắn.
-Ân, ta biết. – Ninh Tâm Tĩnh khe khẽ gật đầu:
-Đường Kim, ta vốn muốn cảm ơn vì tất cả những gì chàng đã làm cho ta, chỉ là ta nghĩ giữa chúng ta hoàn toàn không cần thiết phải nói lời khách sáo như vậy.
-Tâm Tĩnh, nàng nói không sai, giữa chúng ta không cần phải nói lời cảm ơn, bất luận là ta vì nàng làm cái gì thì đó đều là điều ta nên làm. – Đường Kim cười thật tươi, mỹ nữ này cách hắn càng ngày càng gần rồi!-Tống Vân Phong cuối cùng cũng đã chết, chuyện quá khứ ta cũng muốn từ từ buông xuôi. – Ninh Tâm Tĩnh chậm rãi đi lại gần Đường Kim:
-Hôm nay đối với ta mà nói là một ngày rất đặc biệt, cũng là một ngày đáng để chúc mừng, đáng lẽ hôm nay ta phải cùng chàng khánh chúc một chút, tối nay đáng nhẽ ra ta phải thuộc về chàng, chỉ là...
Ninh Tâm Tĩnh quay đầu nhìn về nơi phương xa, từ từ ngồi xuống đất, không có nói tiếp đoạn sau.
Đường Kim cũng ngồi xuống sát bên cạnh nàng, thanh âm vô cùng ôn nhu:
-Tâm Tĩnh, ta sớm đã từng nói, ta sẽ không ép buộc nàng, nàng muốn làm gì thì cứ việc làm điều đó, không cần phải giải thích với ta.
Không, chàng không ép buộc ta, ta cũng phải giải thích với chàng. – Ninh Tâm Tĩnh khẽ lắc đầu:
-Kể từ sau khi gặp được chàng ta càng ngày càng trở nên đặc biệt, chàng tạo ra ta hiện tại, tạo ra tương lai cho ta, có thể đối với chàng mà nói thì việc này không khó, nhưng đối với ta mà nói đó là điều ta chưa bao giờ dám mơ tới, ta chưa từng nghĩ đến Ninh Tâm Tĩnh ta cũng có thể có ngày hôm nay.
- Tâm Tĩnh, kì hực ngay từ lúc mới bắt đầu nàng đã rất đặc biệt. – Đường Kim nhìn thẳng vào khuôn mặt tuyệt mĩ của Ninh Tâm Tĩnh, ánh mắt dần có chút mê li, năm đó tuyệt thế giai nhân này chỉ dùng có nửa khuôn mặt cũng đã có thể hấp dẫn hắn, càng nhìn càng cảm thấy có vị đạo, càng nhìn càng lưu luyến không rời.
-Ta biết chàng thích ta, cũng biết chàng muốn ta, thật ra truóc trận chiến hôm nay ta đã quyết định chỉ cần hôm nay có thể thắng thì tối nay ta sẽ dâng hiến tất cả cho chàng, cho chàng được như ý muốn, chàng vì ta làm nhiều điều như thế ta không thể biết tiếp nhận một cách ích kỉ mà không thể bù đắp cho chàng thứ gì được. – thanh âm của Ninh Tâm Tĩnh rất nhỏ:
-kì thực trên đường trở về Ninh Sơn ta vẫn một mực do dự không biết có nên gọi điện cho chàng hay không, vừa rồi ta đứng một mình trên đỉnh núi này cũng là đang do dự chuyện này, hiện tại chàng đã tới đây, ta mới biết rằng mình không thể làm như vậy, hiện tại ta làm không được.
Quay đầu nhìn Đường Kim, Ninh Tâm Tĩnh tiếp tục nhỏ giọng nói:
-Ta không phải không muốn cho chàng, chỉ là hôm nay ta còn chưa sẵn sàng, trong lòng ta vẫn còn đang nghĩ rất nhiều chuyện, nghĩ về quá khứ của cha mẹ ta, ta nên đợi cho đến khi mình bình tâm lại, toàn tâm toàn ý hiến dâng cho chàng.
- Tâm Tĩnh, chỉ cần nàng thấy thoải là được. – Đường Kim vội nói, trong lòng thì nhẹ nhàng thở phào một hơi, mấy câu đầu Ninh Tâm Tĩnh vừa nói làm hắn cứ tưởng mình đã lấy rổ đi múc nước, múc một rổ không, may mà mấy câu sau mới làm hắn triệt để yên lòng, đại mỹ nhân này cuối cùng vẫn là của hắn.
-Đợi ta thêm một thời gian có được không? – Ninh Tâm Tĩnh nhẹ nhàng hỏi:
-Sau một đoạn thời gian, ta sẽ toàn tâm toàn ý dâng những gì tốt đẹp nhất của mình cho chàng. – Tâm Tĩnh, ta thực sự không gấp, ta tới tìm nàng không phải là vì chuyện này mà chỉ là do lo lắng cho nàng mà thôi. – Đường Kim vội nói, đối với mỹ nữ hắn vẫn luôn tôi luyện cho mình một tâm tính nhẫn nại, kiên nhẫn có thể giúp hắn có được một mỹ nữ chân chính, để nàng toàn tâm toàn ý với hắn.
Khẽ trầm ngâm một lát, Đường Kim lại nói:
-Tâm Tĩnh, ta có việc phải đi trước, nàng đi nghỉ sớm đi, ngủ một giấc thật ngon nhé!
-Ừm. – Ninh Tâm Tĩnh khẽ gật đầu.
Đường Kim cũng không nói thêm gì nữ, thuấn di một cái rời đi.
Ninh Tâm Tĩnh từ từ đứng dậy, trên mặt lộ ra nụ cười thoải mái:
-Cha, mẹ, từ hôm nay trở đi ta sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, ta sẽ không sống vì báo thù nữa! – Ninh Tâm Tĩnh tự thề với lòng.
...
Thành phố Lạc Bắc.
Màn đêm đã buông xuống, vạn nhà đều lên đèn, Lạc Phỉ Phỉ bước ra khỏi khách sạn, chậm rãi đi dạo trên đường phố.
Nàng vốn định ở lại khách sạn đợi Đường Kim về, chỉ là đợi được một lúc mới phát hiện bụng đang đói cồn cào, vốn định ở khách sạn tùy tiện ăn chút gì đó, nhưng trong đầu lại đột nhiên nổi lên một ý niệm muốn ra ngoài đi dạo, thế nên nàng mới rời khỏi khách sạn, nhân tiện tìm xem có quán ăn nào ngon đi lấp đầy cái bụng đói luôn.
Đi trên đường được một lát, nơi có thể ăn cơm có không ít nhưng đều bị nàng trực tiếp bỏ qua, rõ ràng là bụng đang đói như không có chút khẩu vị nào hết.
Con đường cũ gần khách sạn thật ra không phải là trục đường chính, bên đường bày bán rất nhiều quầy hàng dong, đại mỹ nữ như Lạc Phỉ Phỉ lại mặc một thân quân trang đi trên đường hiển nhiên là vô cùng bắt mắt, không ít nam nhân phải quay đầu lại nhìn nàng, thậm chí có vài tên gia hỏa đang ăn cũng phải đứng dậy định đi lên lân la làm quen.
Chỉ tiếc là đám người này lập tức phát hiện động tác của mình đã chậm mất một chút, bởi vì lúc này có một tiếng cười hì hì vang lên:
-Êi, mỹ nữ, chính là nàng đó, mặc quân phục ý, tới đây nói chuyện vài câu đi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận