Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 880: kĩ năng diễn kịch của nàng cũng không tệ

Ít nhất có vài chục cặp mắt đều nhìn về phía tên gia hỏa vừa lên tiếng trêu trọc mỹ nữ kia, đây là một tên gia hỏa mặc một kiện phong y mỏng, gương mặt dễ gần, nụ cười tuy không đặc biệt soái nhưng cũng làm người ta thoải mái, đương nhiên lúc này không ai thấy thoải mái với nụ cười của hắn hết, bởi vì hắn đã nhanh chân hơn mọi người một bước, tới lân la làm quen với mỹ nữ kia rồi.
Nghe thấy thanh âm này Lạc Phỉ Phỉ khẽ ngẩn ra, nàng vội quay đầu lại nhìn, tựa hồ không tin vào tai mình, nhưng đợi nàng nhìn rõ bộ dáng của nam nhân kia, nàng mới nhịn không được nở một nụ cười kinh hỉ:
-Được a!
Lạc Phỉ Phỉ vừa đi tới bên này vừa cười hỏi:
-Soái ca, anh muốn nói chuyện gì thế?
Mọi người xung quanh kinh ngạc đến rớt hàm, kháo, mỹ nữ kia cư nhiên lại dễ dụ đến vậy? Vô số người đang tiếc đứt ruột, biết vậy sớm xuất thủ có phải là ngon cơm rồi không? Bây giờ hối hận thì cũng đã muộn.
-Cái này à, hay là chúng ta nói chuyện nhân sinh, nghiên cứu về sự phát triển của loài người, hoặc là thực tế hơn chút thì trước tiên đi ăn bữa cơm xong cùng tới khách sạn đặt một phòng... – nam tử kia vẫn là bộ dáng cười hì hì.
Mọi người xung quanh lại nhịn không được thầm mắng, cái đệt, con hàng kia bị ấm đầu à, cho dù mỹ nữ kia có dễ dụ thì cũng không đến mức đáp ứng đi khách sạn với hắn trước mặt bao nhiêu người thế này chứ?
Nhưng mà đúng lúc này mỹ nữ kia đã đi tới bên cạnh tên gia hỏa, thanh âm êm tai của nàng cũng nhẹ nhàng vang lên:
-Được, nhưng mà không cần phải đặt phòng nữa, ta đang ở trong khách sạn, chúng ta đi ăn gì d rồi trực tiếp về chỗ ta là được.
bốn phía một phen tĩnh lặng, vô số người kinh ngạc há hốc mồm, đây là thời đại gì vậy? đại mỹ nữ như thế kia thật sự đáp ứng đi khách sạn cùng với tên vương bát đản kia sao?
Không có thiên lí a, ông trời không có mắt, sao vận khí của tên vương bát đản kia lại tốt như vậy? chuyện tốt sao lại rơi vào tay hắn a?
-Thân ái, kĩ năng diễn kịch của nàng không tệ a! – đúng vào lúc này, nam nhân kia bỗng đổi giọng cười với Lạc Phỉ Phỉ.
-Hứ, người ta là đặc công, loại kĩ năng như tùy cơ ứng biến như thế này quá là bình thường. – Lạc Phỉ Phỉ khẽ hứ một tiếng, sau đó. mới nhỏ giọng hỏi:
-Chàng không phải tới kinh thành rồi sao? Mọi việc giải quyết nhanh như vậy à?
-CŨng không phải là đã giải quyết dứt điểm, có điều là kinh thành không có quan trọng bằng việc của Phỉ PHỉ nhà ta! – nam nhân kia tất nhiên là Đường Kim, hắn cười một cái rồi tiếp tục nói:
-Thân ái,, nàng có từng nghĩ qua chúng ra ngoài tự mình nướng đi, mấy quầy hàng chỗ này kĩ thuật nướng đồ chưa chắc đã bằng ta đâu.
-Ngày mai ra ngoài chơi, hôm nay ăn ở đây là được rồi. – Lạc Phỉ Phỉ khẽ có chú động tâm, một tháng trước cuồng hoan ngoài tiểu đảo kia vẫn làm nàng kí ức như mới, chỉ là vừa nghĩ tới tình cảnh lúc đó, mặt nàng không tự giác được lại nóng ran lên, hình như lúc đó lá gan của nàng thật quá lớn a.
- Được rồi. – Đường Kim cũng không kiên trì, hắn quay đầu gọi chút đồ nướng.
-Êi, làm sao chàng biết ta đang ở đây? – Lạc Phỉ Phỉ có chút tò mò, nàng đã rời khỏi khách sạn rồi tại sao Đường Kim vẫn tìm được nàng nhỉ?
-Thân ái, lẽ nào nàng quên mất mùi hương trên người mình rồi sao? – Đường Kim cười:
-Vị đạo của nàng, có các mấy trăm cây số ta cũng đều có thể ngửi được.
-làm gì tới mức khoa trương như thế? – Lạc Phỉ Phỉ nũng nịu nói, có điều nàng vẫn tin cách nói này của Đường Kim, mấy trăm cây số tất nhiên là không thể ngửi thấy được, nhưng mà mấy trăm mét thì Đường Kim hoàn toàn có thể, hiện tại nàng cách khách sạn lúc trước cũng không xa, Đường Kim muốn tìm nàng bằng mùi hương trên cơ thể cũng là có khả năng.
-Thân ái, có những việc đã được chú định trước, cho nên bất luận nàng có tới chân trời góc biển ta đều có thể tìm được. – Đường Kim cười nói.
Nhìn chằm chằm vào thân hình nóng bỏng của Lạc Phỉ Phỉ, trong lòng Đường Kim bắt đầu có chút xung động, có lẽ do vừa rồi hắn vừa mới gặp Ninh Tâm Tĩnh cho nên hình ảnh của hai nàng cứ không những thay nhau hiện đi hiện lại trong đầu hắn, bất tri bất giác hai nàng dường như đã hợp làm một, làm trong lòng hắn có cảm thấy khá là kì dị, Lạc Phỉ Phỉ trước mắt đã không còn chỉ là một mình Lạc Phỉ Phỉ, mà còn là Ninh Tâm Tĩnh.
-Haiz, nam nhân vĩ đại nhiều lúc phải nhịn những thứ mà người khác không nhịn được. – Đường Kim âm thầm cảm khái trong lòng, đừng nhìn hắn trước mặt Ninh Tâm Tĩnh lúc nào cũng phong độ thân sĩ, thật ra tối nay hắn cũng thật đã nghĩ qua sẽ đẩy ngã ngay trên đỉnh Ninh Sơn rồi, bất quá nếu như đợi thêm vài tháng nữa thì hắn sẽ có được một Ninh Tâm Tĩnh càng hoàn mỹ hơn, một Ninh Tâm Tĩnh toàn tâm toàn ý với hắn, thế nên hắn mới quyết định nhịn thêm vài tháng nữa.
-này, chàng nhìn ta như vậy làm gì? – Lạc Phỉ Phỉ bị ánh mắt nóng bỏng của Đường Kim quét lên người lập tức có chút thiếu tự nhiên, ngữ khí cũng kèm theo vài phần nũng nịu:
-Đại sắc lang, mới bao lâu a, lại muốn nữa rồi sao?
- Phỉ PHỉ, ai bảo nàng mê người đến vậy chứ? – Đường Kim vươn tay ôm lấy eo Lạc Phỉ Phỉ, khẽ thủ thỉ vào tai nàng:
-Không bằng bây giờ chúng ta trực tiếp về khách sạn đi.
-Trước tiên ăn tối đã, nếu không lấy đâu ra khí lực? – Lạc Phỉ Phỉ nhịn không được trắng mắt lườm Đường Kim một cái, tên gia hỏa này hôm nay cứ như là bị sắc quỷ nhập vào người ý?
Lạc Phỉ Phỉ tất nhiên không biết Đường Kim đang phải chịu đựng hai tầng dụ hoặc, Ninh Tâm Tĩnh một phần, phần còn lại là từ nàng cho nên hắn kháng cự càng gian nan.
-Thôi được, ăn tối trước vậy. – Đường Kim đành phải cố nén dục vọng trong lòng xuống. Nửa giờ tiếp theo hai người đã tiêu diệt hết không ít thịt nướng.
-Lão bản, tính tiền. - cuối cùng cũng ăn no uống đủ, Đường Kim dùng tốc độ nhanh nhất trả tiền rồi ôm lấy Lạc Phỉ Phỉ toan quay về khách sạn.
Nhưng đúng vào lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền tới tiếng người:
-Mỹ nữ, cho một cái giá đi, bao nhiêu một đêm?
Lạc Phỉ Phỉ cau mày, quay đầu nhìn bốn phía một cái, sau khi phát hiện xung quanh không có mỹ nữ nào hết, xác định người kia đang nói chuyện với mình, nàng mới có chút tức giận hỏi:
-Ngươi nói cái gì?
người vừa lên tiếng là một nam nhân tầm khoảng ngoài 30 tuổi, mặt đỏ như vang, mùi rượu bốc lên nồng nặc, xem là là đã quá chén, hắn dùng ánh mắt không chút cố kị nhìn Lạc Phỉ Phỉ, bộ dáng khinh bỉ nói:
-Mỹ nữ, đừng giả vờ giả vịt, dễ tới tay như thế, cô dám nói mình không bán sao? Cho một cái giá đi, một vạn đủ không hả? Á....
Nam nhân say rượu kia đột nhiên hét lên một tràng thảm thiết, là Đường Kim đã chốt ngay một đạp vào giữa háng hắn, tên gia hỏa đáng thương kia còn chưa biết chuyện gì sảy ra đã lập tức ngất đi.
-Tiểu tử, đê mờ ngươi dám đánh huynh đệ ta? – bên cạnh quầy bán thịt nướng có bốn năm nam nhân lần lượt đứng dậy, trên tay mỗi người đều cầm một cái ghế xông về phía này.
Đường Kim búng tay một cái, năm đạo chỉ phong đồng thời bắn ra, năm nam nhân kia đồng thời vô thanh vô thức ngã xuống, sau đó Đường Kim mới ôm Lạc Phỉ Phỉ thuấn di rời đi.
Đường Kim sớm đã bị dục hỏa thiêu thân, hơi đâu mà lãng phí thì giờ với mấy tên tiểu lưu manh bất nhập lưu kia, một giây sau hắn và Lạc Phỉ Phỉ đã xuất hiện trên giường lớn trong khách sạn, điên cuồng quấn lấy nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận