Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 883: kiếp sau đừng làm tặc

Lưu Phong tự nhiên là không hề do dự đưa còng tay cho Tần Thủy Dao, Tần Thủy Dao sau khi nhận lấy còng tay liền lập tức lấy thế sét đánh không kịp bưng tai còng hai tay Judy lại.
-OK, đưa cô ta đi đi, để cho Tâm Tĩnh tỷ xử lí là được. – Tần Thủy Dao hời hợt nói.
-Này, các người không được làm thế với ta. – Ninh Tâm Tĩnh có chút nóng vội:
-Ta thực sự là bạn gái của Đường Kim, nếu ta gọi cho Đường Kim nói với chàng các người dám đối với ta thế này, chàng nhất định sẽ rất tức giận đó.
Lưu Phong và Lạc Doãn Hàn nhất thời chỉ biết giả câm giả điếc, tình huống nay không thích hợp để hai người phát biểu ý kiến.
-Ta là Tần Thủy Dao. – Tần Thủy Dao nhìn Judy, có chút bất mãn nói:
-Cô Judy, cô làm giáo viên ở đây đã gần một tháng, chắc là có nghe qua tên của ta chứ?
-A? – Judy há hốc miệng:
-Cô, cô chính là Tần Thủy Dao? vị hôn thê của Đường Kim?
-Không sai, cho nên đùng coi lôi tên gia hỏa Đường Kim chết bầm ra đè ta, ngoan ngoãn theo bọn họ lên núi đi, nếu không đừng trách ta không khách khí. – Tần Thủy Dao khẽ hừ một tiếng, nói tới hai tiếng “đè ta” Tần Thủy Dao lại không tự giác nhớ tớ một màn ở trên núi hôm trước nàng đã từng bị tên sắc lang chết tiệt kia đè xuống đánh mông, lập tức nàng càng khó chịu hơn, khẽ phất tay:
-Mau đưa cô ta đi đi, tránh cho ta nhịn không được mà ra tay.
- Judy tiểu thư, đi thôi. – Lạc Doãn Hàn lập tức lên tiếng.
Judy cuối cùng cũng chịu thành thành thật thật, không dám nói thêm gì nữa mà ngoan ngoãn lên xe. Lưu Phong cũng tiện tay nhét luôn cả tên gia hỏa đang hôn mê dưới đất lên.
-Đúng là buồn chán, tới ăn cơm với Oánh tỷ vậy. – Tần Thủy Dao lẩm bẩm một câu rồi lập tức đi ra bên ngoài trường.
...
Trong rừng...-Thân ái, trời sắp tối rồi, có cần ta lấy lều ra cho nàng ngủ không? – Đường Kim ôm lấy Lạc Phỉ Phỉ, một cánh tay không ngừng xoa bóp đôi bồng đào cao vút của nàng, lười biêng hỏi.
-Không cần đâu, ta cứ như này ngủ cũng được. - ngữ khí của Lạc Phỉ Phỉ cũng rất là lười biếng, điên cuồng cùng Đường Kim suốt cả ngày, hiện tại nàng cũng đã mệt lừ.
Cho dù đang ở ngoài trời, trên người không một manh vải nhưng chỉ cần nằm trong lòng Đường Kim, Lạc Phỉ Phỉ không cần phải lo lắng bị người khác nhìn thấy, cũng không cần phải quan tâm tới vấn đề an toàn.
Chỉ có điều vị trí hiện tại của hai người tuy vẫn ở phiến rừng rậm kia nhưng đã không còn ở chỗ hai người trùng phùng lúc trước nữa, trong ngày hôm nay bọn họ đã thay đổi vô số địa điểm, hiện tại đến Lạc Phỉ Phỉ cũng không biết hai người đang ở vị trí nào trong cánh rừng này.
Đương nhiên nàng cũng không cần quan tâm tới vấn đề này, dù sao thì bất kể là ở đâu, chỉ cần muốn trở về Đường Kim đều có thể tùy thời đưa nàng trở về.
-Chồng, tay chàng đừng có loạn động nữa, ta muốn đi ngủ... – Lạc Phỉ Phỉ chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, lẩm bẩm vài câu rồi từ từ thiếp đi, đến cả cánh tay đang lần mò khắp người nàng của Đường Kim cũng không thể cản được cơn buồn ngủ của nàng.
-Ta cũng phải ngủ thôi. – Đường Kim lẩm bẩm nói, động tác trên tay cũng dừng lại nhưng không có rời khỏi thân thể của Lạc Phỉ Phỉ, khẽ nhắm mắt lại, hô hấp bất đầu đều dần đều dần...
Nhưng chỉ vài phút sau Đường Kim đột nhiên mở mắt ra, sau đó nhanh chóng lấy y phục mặc cho Lạc Phỉ Phỉ rồi mới mặc lại đồ cho mình, không làm kinh động đến nàng, xong hết mọi việc hắn mới dựa vào một gốc cây, tiếp tục giả vờ ngủ.
Đại khái khoảng mười phút sau sự tĩnh mịch trong cánh rừng này bỗng chốc bị một loạt tiếng bước chân và và tiếng người đả đoạn, tại vị trí cách Đường Kim và Lạc Phỉ Phỉ vài trăm mét xuất hiện hai nam nhân, một người tầm hơn bốn mươi, một người cỡ ngoài ba mươi, trên tay tên nam nhân trung niên đang ôm một đứa trẻ,là một bé nam nhìn bề ngoài chỉ khoảng hai tuổi.
-Mẹ nó, tên tiểu vương bát này cũng thật là nặng, con nhà có tiền có khác! – nam nhân ôm đứa trẻ tức giận mắng một câu.
-Đó là đương nhiên, bọn chúng cho con uống sữa toàn là hàng nhập khẩu, mấy trăm tệ ( mấy củ) một hộp. – nam tử trẻ tiểu hơn tiếp lời:
-Lão đại, làm xong vố này chúng ta ra nước ngoài mở rộng tầm mắt một lần đi, ta muốn tới Thái Lan xem lady-boy ( cú có gai ).
-Quân tử, ngươi có thể có tiền đồ hơn chút được không? Lady-boy có gì đáng xem, không bằng đi gặp mấy diễn viên jav, bỏ ra chút tiền chịch vài phát, kĩ thuật giường chiếu của các nàng mới là nhất lưu. – nam nhân trung niên bộ dáng tận tâm dạy dỗ:
-Lady-boy chỉ nhìn không thể ăn, thuần túy là lãng phí tiền, có biết không hả?
-lão đại, chúng ta không cùng một cảnh giới, nghe người vậy, chúng ta đi tìm mấy nữ thần jav! – nam tử trẻ tuổi hơn lập tức gật đầu, sau đó lại nói:
-Lão đại, đứa bé này để ta bé đi, người vất vả rồi.
-Được rồi, ngươi không biết lối chăm trẻ con, ta có kinh nghiệm hơn ngươi, năm đó buôn bán trẻ con, ít nhất cũng có vừa chục đứa bé được ta ôm đi, bọn chúng không khóc không quậy, ai cũng không thể phát giác ra được. – nam nhân trung niên lắc đầu:
-Trời sắp tối rồi, chúng ta tìm một chỗ, tối nay qua đêm ở đây đi.
-Vâng, lão đại. – nam tử trẻ tuổi hơn đáp ứng một tiếng, sau đó lại đột nhiên có chút tò mò hỏi:
-Lão đại, ngươi có kinh nghiệm buôn bán trẻ con, tại sao phải đổi nghề?
-Ngươi hiểu cái gì chứ, bán trẻ con thì kiếm được bao nhiêu tiền, cùng lắm là bán được vài vạn tệ, đã thế còn phải chia cho người khác một phần, lúc đó tiền bán mỗi đứa trẻ ta chỉ được chia có một vạn, nhưng bây giờ thì sao? Chúng ta bắt cóc một đứa nhỏ là trăm vạn đã tới tạy! – trung niên nam nhân bắt đầu giáo huấn nam tử trẻ tuổi:
-Quân tử, ánh mắt phải biết nhìn xa một chút, ngươi có đi buôn trẻ con cả đời cũng không đủ tiền để đi xem lady-boy đâu, bắt cóc một đứa là đủ chơi nữ thần jav rồi.
-Vâng, lão đại dạy phải, cảnh giới của người nó phải khác... – nam tử thanh niên lập tức nịnh bợ, nhưng còn chưa dứt lời hắn đã vội kinh hô:
-A, Lão đại, bên đó có người!
-Lộn xộn cái gì chứ? Bên đól làm sao có người được? – nam nhân trung niên có chút mất hứng:
-ĐÓ là nơi ta tìm được chuyên để dấu trẻ con, kín đáo vô cùng, ai có thể tìm được chứ...đệt, thật có người mày ạ!
-lão đại, đó, đó hình như là cảnh sát... – nam tử trẻ tuổi quay người định chạy.
Trung niên nam nhân vươn tay túm lấy đồng bạn:
-Cảnh sát cái quần què, đó là quân phục, chạy cái gì, không thấy bọn họ đang ngủ sao? nhỏ giọng một chút, lặng lẽ tiếp cận đánh ngất bọn họ...mẹ nó, con bé kia nhìn ngon quá, quân tử, tối nay anh em ta phải hảo hảo hưởng thụ một phen...ựa!
Nam nhân trung niên vẫn đang mơ giấc mộng đẹp thì bỗng nhiên cảm thấy giữa háng truyền tới cảm giác đau đớn kịch liệt, sau đó thì trực tiếp nằm vật ra đất, đứa bé trên tay hắn cũng mất khống chế mà bị ném bay đi.
Một cánh tay duỗi ra tiếp lấy đứa bé, sau đó một cước xuất ra, tên nam tử trẻ tuổi còn chưa kịp phản ứng đã hét thảm một tiếng rồi ngất đi.
-Coi như các ngươi đen đủi, bắt cóc mà gặp ta thì số các ngươi max nhọ, kiếp sau đừng có đi làm tặc nữa nhé, không có tiền đồ đâu. – Đường Kim lẩm bẩm một câu, mộ tay ôm đứa bé, một cánh tay khác nhấc bổng hai tên bắt cóc kia lên, biến mất tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận