Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 884: Cơ hội tốt để chứng minh thực lực

Cục cảnh sát Lạc Bắc.
Châu Chính Cương lúc này lòng đang nóng như lửa đốt, ngay trong buổi chiều hôm nay start-up nổi tiếng nhất trong giới trẻ của thành phố, đệ nhất phú hào của Lạc Bắc, Châu Tuấn Tài có đứa con hai tuổi bị bắt cóc, đối phương đòi tiền chuộc lên tới năm trăm vạn tệ.
Châu Tuấn Tài tuy không coi 500 vạn tiền chuộc kia vào đâu, nhưng hắn lại lo lắng đám bắt cóc kia không đáng tin cho nên mới âm thầm tìm đến Châu Chính Cương. Châu Chính Cương cũng lập tức cho người điều tra, kết quả điều tra đã có, cảnh sát cũng từ camera phát hiện bọn bắt cóc, nhưng vấn đề là đã cho người lục soát toàn thành phố nhưng vẫn không tìm thấy bọn bắt cóc, càng đừng nói đến tìm thấy đứa bé.
-Châu tiên sinh, ngài yên tâm, chúng ta đang gấp rút làm việc… - trong phòng làm việc của cục trưởng, Châu Chính Cương vừa cúp máy, liền đưa tay lên day trán vài cái, việc hôm nay làm hắn đau đầu không thôi, tới hiện tại hắn đã nhận được vô số cuộc điện thoại từ đủ các vị thị trưởng, phó thị trưởng, còn có cả vị phó tỉnh trưởng nào đó cũng gọi tới nhắc nhở, hỏi thăm tiến độ phá án, điều này làm hắn cảm thấy vô cùng áp lực.
-Cục trưởng, cục trưởng… - một cảnh sát đột nhiên xông vào trong phòng.
-Hò hét cái gì? Bình tĩnh cho ta! – Châu Chính Cương đột nhiên phát nộ:
-Nói đi, lại làm sao nữa?
-Cái này… cục trưởng, đứa bé tìm thấy rồi. – viên cảnh sát kia ngẩn ra, sau đó mới nhỏ giọng nói.
-Đứa bé tìm thấy rồi? cái gì? Tìm thấy rồi? Ở đâu? Mau, mau đưa ta tới xem! – Châu Chính Cương hét lớn một tiếng, nhất thời kích động không thôi, đứng phắt dậy chạy ra khỏi phòng làm việc.
Vừa mới ra khỏi cửa Châu Chính Cương liền nghe thấy tiếng trẻ con khóc, nhìn theo hướng âm thanh phát ra, hắn liền ngẩn ra, đây rốt cuộc là có chuyện gì?
Một đứa bé đang nằm khóc trên bàn, bên cạnh có hai nam nhân đang nằm dưới đất, chính là hai tên bắt cóc, khung cảnh này nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút quái dị.
-Xảy ra chuyện gì thế? Là ai đưa tới? – Châu Chính Cương ngẩn ra một lát rồi mới lên tiếng hỏi.
-Cục trưởng, chúng ta cũng không rõ, bọn họ giống như tự nhiên xuất hiện ở đây vậy. – một cảnh sát nhỏ giọng nói.
Tự nhiên xuất hiện?
Châu Chính Cương nhất thời buồn bực không thôi, bất quá hiện tại hắn cũng chẳng quản được nhiều như thế nữa.
-Trước tiên còng tay hai tên này lại rồi nói tiếp, lập tức tìm người tới chăm sóc đứa bé, báo cho Chu gia tới nhận con, mau! – Châu Chính Cương nhanh chóng hạ lệnh, hắn không cần biết đứa bé xuất hiện ở đây bằng cách nào nữa, tìm thấy là được rồi.
Mà lúc này trong cánh rừng kia, Đường Kim lại lần nữa ôm Lạc Phỉ Phỉ chìm vào giấc ngủ.
Cùng với lúc đó biệt thự trên núi ở Ninh Sơn, trong một căn phòng, Judy đang nhìn nữ nhân ngồi đột diện với mình, trong lòng khẽ có chú thấp thỏm bất an.
Nữ nhân này mặc một bộ rằn ri, dáng người không hề thua kém nàng chút nào, khuôn mặt lại phi thường xinh đẹp, chỉ thiếu chút nữa là có thể sánh cùng với vị hôn thê của Đường Kim, Tần Thủy Dao. Trên người nàng càng toát ra một cỗ khí thức rất đặc biệt, dường như có chút tương tự với Tần Thủy Dao.
Cho dù nữ nhân này vừa tiến vào đã mở còng tay cho nàng, nhưng Judy vẫn cảm thấy khá là bất an, bởi vì nữ nhân này cho nàng một cảm giác vô cùng cường đại.
Mỹ nữ mặc quân phục rằn ri tất nhiên là Ninh Tâm Tĩnh, bởi vì Judy tự xưng là bạn gái của Đường Kim cho nên những người khác của Đồ Long tiểu tổ đều không thích hợp để thẩm vấn nàng, chỉ có thể để Ninh Tâm Tĩnh tự mình xử lí.
-Judy tiểu thư, chúng ta vào thẳng vấn đề đi, cô thực sự là bạn gái của Đường Kim sao? – Ninh Tâm Tĩnh trực tiếp hỏi.
Kì thực nàng có thể trực tiếp gọi điện hỏi Đường Kim, có điều là nàng muốn trước tiên thử hỏi Judy xem nàng nói như thế nào đã.
Judy nhất thời có chút do dự, trực giác nói cho nàng biết nữ nhân này có quan hệ không tầm thường với Đường Kim.
-Judy tiểu thư, trước tiên ta tự giới thiệu một chút, ta là Ninh Tâm Tĩnh, ta hi vọng tốt nhất cô đừng có nói dối, bởi vì nếu như hiện tại cô giấu diếm ta bất cứ chuyện gì đều sẽ làm thay đổi tới quyết định tiếp theo của ta. – Ninh Tâm Tĩnh không nhanh không chậm nói:
-Ngoài ra bất luận là cô có quan hệ gì với Đường Kim đều có thể nói thẳng với ta, bởi vì nếu như bây giờ ta gọi điện hỏi Đường Kim, chàng nhất định sẽ nói thật với ta, ta chỉ không hi vọng việc nhỏ như thế này cũng phải trưng cầu ý kiến của chàng mà thôi.
-Ninh tiểu thư, cô là bạn gái của Đường tiên sinh sao? – Judy đột nhiên hỏi ngược lại.
-Quan hệ của ta và Đường Kim rất thân mật, nhưng không phải là quan hệ bạn trai bạn gái đơn giản như thế. – Ninh Tâm Tĩnh nhàn nhạt nói:
-Nếu cô đã đổi cách xưng hô thành Đường tiên sinh, vậy ta tin rằng cô chắc không phải bạn gái của chàng có phải không?
Ngừng một chút, Ninh Tâm Tĩnh lại tiếp lời:
-Kì thực điều này cũng hoàn toàn nằm trong dự liệu của ta, bởi vì nếu cô là bạn gái của chàng, chàng nhất định sẽ phân phó ta phái người bảo vệ cô.
-Nhưng xác thực là Đường tiên sinh đưa ta tới đây. – Judy quyết định không giấu diếm gì nữa:
-Lúc đó ta ở Lạc Bắc gặp phải nguy hiểm, may mà gặp được Đường tiên sinh, được anh ấy cứu giúp, sau đó anh ấy mới đưa ta tới đây, nói nơi này rất an toàn, chỉ là không ngờ qua một đoạn thời gian đám người kia lại tìm tới được đây.
-Vậy phiền Judy tiểu trần thuật lại tình huống cụ thể một chút, đám người muốn giết cô là ai, còn có cả quá trình gặp gỡ Đường Kim, ta đều muốn biết. – Ninh Tâm Tĩnh khẽ trầm ngâm một lát rồi nói.
Lần này Judy không có giấu diếm gì nữa, nàng đem tất cả mọi chuyện từ đầu đến đuôi đều kể lại, đến cả Lạc Phỉ Phỉ cũng bị nàng lôi ra.
Nói xong tất cả, Judy mới nhìn Ninh Tâm Tĩnh, ánh mắt cầu khẩn nói:
-Ninh tiểu thư, cô có thể gọi một cuộc điện thoại cho Đường tiên sinh không? Đám người kia tới rồi, ta muốn mời anh ấy bảo vệ ta hoặc là đưa ta tới một nơi khác.
-Việc này ta sẽ xử lí. – Ninh Tâm Tĩnh đứng dậy:
-Hiện tại, Judy tiểu thư, mời cô về đi.
-Về? – Judy ngẩn ra:
-Về đâu?
-Đương nhiên là về Ninh Sơn nhị trung rồi. – Ninh Tâm Tĩnh nhàn nhạt nói:
-Ta phát người đưa cô về.
-A? – Judy nhất thời kinh ngạc, sau đó lại nóng vội:
-Ninh tiểu thư, đám người kia đã biết ta ở Ninh Sơn nhị trung, bây giờ cô đưa ta trở lại nơi đó chẳng khác gì đưa ta vào chỗ chết cả!
-Judy tiểu thư, ta tự có an bài, cô cứ yên tâm ở lại trong đó đi, ta sẽ đảm bảo an toàn cho cô, nhưng nếu như cô rời khỏi Ninh Sơn nhị trung vậy thì ta không có thể đảm bảo được gì hết. – Ninh Tâm Tĩnh dứt lời liền gọi với ra ngoài:
-Trình Lâm, cô vào đây một chút.
-Ninh giáo quan. – Trình Lâm lập tức đi vào.
-Đưa Judy tiểu thư trở về Ninh Sơn nhị trung. – Ninh Tâm Tĩnh hạ lệnh xong liền lập tức đi ra khỏi phòng, vài phút sau nàng tiến vào một căn phòng khác, thành viên của Đồ Long tiểu tổ đều đang có mặt ở đây.
-Ninh giáo quan, thực sự phải để cho thùng thuốc nổ Judy kia ở lại Ninh Sơn nhị trung sao? – Lạc Doãn Hàn lên tiếng hỏi.
-Đây là một cơ hội tốt để chứng minh thực lực của chúng ta. – Ninh Tâm Tĩnh khẽ cười một tiếng:
-Chúng ta phải lợi dụng Judy làm mồi, đem đám sát thủ ngoại quốc kia một mẻ lưới quét sạch, ta phải cho bọn họ minh bạch, nơi này chính là cấm khu, về sàu bọn họ sẽ không có ai dám tới đây làm loạn nữa, Đồ Long tiểu tổ chúng ta cũng có thể an tâm bồi dưỡng người mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận