Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 905: Ném ra ngoài đường thì thật là lãng phí

-Trâu sở trưởng, mấy người mà anh nói ta đều không có đắc tội a, trừ đám quan viên chính phủ ra, ví như Thiên Nam đệ nhất mỹ nữ Tần Khinh Vũ, hai cái gì mà bạo lực cảnh hoa Đường Thanh Thanh, còn có cả hộ sĩ Kiều An An ta đều chưa từng đụng vào họ, thậm chí còn chưa từng gặp ai kia. – Triệu Phong buồn bực nói, việc này làm hắn cảm thấy rất khó hiểu.
-Triệu tổng, ta chưa từng nói với ông người không nên đắc tội nhất tên là Đường Kim sao? – Trâu sở trưởng nhàn nhạt hỏi.
-Ta nhớ, nhưng mà ta không có đắc tội Đường Kim a, ngươi nói hắn là học sinh ở Ninh Sơn nhị trung, ta với học sinh… - Triệu Phong nói tới đây đột nhiên sắc mặt đại biến, hắn nhìn Trâu sở trưởng, vừa khó tin vừa lắp bắp nói:
-Vừa rồi.. tên gia hỏa vừa rồi không phỉa là Đường Kim chứ?
-Ta nói Triệu tổng này, đến người ta là ai còn chưa làm rõ đã đòi tranh giành nữ nhân với người ta. – Trâu sở trưởng lắc đầu:
-Cũng may là ông vẫn còn lành lặn không sứt mẻ gì đấy, chỉ bị giam nửa tháng thôi không phải chuyện gì lớn.
-Cái này, thực sự phải giam nửa tháng sao? – Triệu Phong ngẩn ra.
-Triệu tổng, ông nghĩ Đường Kim thích nói đùa sao? – Trâu sở trưởng cười nhạt:
-Phải rồi, thiếu chút nữa thì quên mất, mau quay lại thanh toán đi.
-Hắn thực sự đáng sợ như vậy sao? – Triệu Phong vẫn có chút không tin lắm:
-Ta thấy hắn cũng chẳng có gì đặc biệt, hơn nữa vừa rồi gọi món còn rất theo kiểu nhà quê mới lên thành phố.
-Triệu tổng, chúng ta là chỗ quen biết ta không muốn dùng bạo lực. – sắc mặt họ Trâu khẽ trầm xuống:
-Nếu bây giờ ông phối hợp một chút, lập tức đi thanh toán sau đó theo ta về đồn ngoan ngoãn ở trong đó mười lăm ngày thì ta sẽ cho ông sống thoải mái một chút, nhưng nếu ông cứ thích ép chúng ta làm người tốt thì xin lỗi, hai chúng ta không chiếu cố nổi ông đâu!
Triệu Phong khẽ rùng mình một cái, xem ra họ Trâu này chuẩn bị trở mặt rồi, nếu như hắn còn nhiều lời, nói không chừng họ Trâu sẽ cho người chăm sóc hắn đặc biệt mất.
-Trâu sở trưởng, ta tất nhiên là sẽ phối hợp với ông rồi, ok, ta đi thanh toán ngay đây! – Triệu Phong trong lòng tuy rằng rất khó chịu nhưng ngoài mặt vẫn cố tươi cười, hắn tới Ninh Sơn chưa lâu, tên họ Trâu này coi như là cơ cánh lớn nhất để hắn dựa vào rồi, không thể nào vì chuyện này mà gãy cơ được.
-Triệu tổng, ta cũng không muốn làm khó ông, nhưng mà lời ucar Đường Kim ở Ninh Sơn này còn chưa có ai dám không nghe. – Trâu sở trưởng dịu giọng hơn một chút:
-Nể mặt chúng ta là bằng hữu ta thật lòng khuyên ông, tốt nhất nên tránh xa Đường Kim, càng xa càng tốt.
-Được, cảm ở Trâu cục trưởng. – Triệu Phong vội vàng gật đầu, sau đó mới xuống xe quay lại thanh toán rồi mới ngoan ngoãn theo hai cảnh sát kia về cục, còn về trong lòng hắn nghĩ gì thì chỉ có hắn mới biết được.
Lúc này trong phòng bao.
Mười mấy món ăn tinh mĩ, một chai Mao Đài, một chai Lafite cùng lúc được đưa lên, Đường Kim mở hai chai rượu ra, hướng hai mỹ nhân cười:
-Các cô muốn uống rượu vang hay rượu trắng?
-Ta uống rượu vang! – Judy lập tức đáp.
Tô Vân Phi chần chừ một lát rồi cũng đáp:
-Cho ta một li rượu trắng.
-Tô lão sư, cô có thẻ uống rượu trắng sao? – Đường Kim có chút kinh ngạc.
-Ta nghĩ lúc này ta nên uống say thì tốt hơn. – Tô Vân Phi dùng ánh mắt quái dị nhìn Đường Kim, trong đầu vẫn đang là những suy nghĩ rối rắm kia, hiện tại nàng hcir muốn uống thật say để không phải nghĩ những thứ này.
-Muốn uống say à, thật ra có một cách rất hay. – Đường Kim cười hì hì:
-Ừm, thực ra thì ta vẫn chưa biết mùi vị của Lafite pha với Mao Đài nói như thế nào, Tô lão sư, tối nay chúng ta cùng thử đi.
Đường Kim rót cho Judy một li rượu vang sau đó mới rót cho mình và Tô Vân Phi mỗi người nửa li, tiếp theo lại đem rượu trắng rót đến đầy li.
-Tới,Tô lão sư, cạn li. – Đường Kim cười hì hì rồi một hơi uống cạn, uống xong mới khẽ chau mày:
-Mùi vị quá kì quái, thật là khó nuốt.
Judy cười khúc khích:
-Chàng pha như thế mùi vị kì quái là phải rồi!
Tô Vân Phi thì trừng mắt nhìn Đường Kim, một màn tỏ tình nhìn như rất chân thành kia của Đường Kim làm nàng tâm phiền ý loạn không thôi nhưng nhìn hắn lúc lại giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, thật đúng là vô lí!
-Tên gia hỏa này quả nhiên là nói nhăng nói cuội! – Tô Vân Phi cuối cùng cũng đưa ra kết luận, nàng dứt khoát cầm li rượu lên, một hơi uống cạn.
-Khụ khụ… - cảm giác cay nồng sộc lên làm Tô Vân Phi ho khù khụ ài cái, cặp má trắng ngần của nàng phút chốc nổi lên hai áng mây hồng, hơi rượu ngấm rất nhanh, đợi nàng ho xong thì đầu óc cũng đã bắt đầu cảm thấy choáng váng.
-Đường Kim, chúng ta cũng cạn li đi. – Judy cười quyến rũ nhìn Đường Kim, một hơi uống hết li rượu vang rồi bắt đầu cầm đũa lên:
-Trước tiên ăn chút gì đã.
Chưa hết, nàng còn không quên khoe với Đường Kim:
-Chàng xem, kĩ năng dùng đũa của ta có giỏi không?
-Phòng bên cũng có một tiểu hài tử ba tuổi dùng đũa rất giỏi đó. – Đường Kim tùy ý nói, sau đó quay đầu nhìn Tô Vân Phi một cái mới phát hiện nàng mới một li đã gục.
-Ta hơi chóng mặt, mọi người ăn đi, ta ngủ một lát. – Tô Vân Phi thì thầm một câu rồi nằm gục ra sô pha, sắc mặt càng lúc càng đỏ, nóng ran như bánh bao hấp.
Judy lúc này mới cười thâm ý nói với Đường Kim:
-Cơ hội tốt kìa, tối nay chàng đưa nàng về nhà, muốn làm gì cũng được hết á!
-Ta giống loại người nhân lúc người khác say mà lợi dụng lắm sao? - Đường Kim trừng mắt nhìn Judy, Tô Vân Phi hiện tại đã say đến không biết trời đâu đất đâu, hắn và Judy nói chuyện tất nhiên là không cần phải cố kị gì nữa.
-Không giống. – Judy cười tít mắt:
-Nhưng chàng chính là loại người đó.
-Cô có tin ta lột sạch cô rồi ném ra đường không? – Đường Kim trợn mắt hung hăng nói.
-Đừng a, chàng có thể lột sạch ta rồi ném lên giường, ném ra đường quá lãng phí! – Judy vừa cười vừa chớp mắt.
Đường Kim nhất thời không còn gì để nói, Judy không hề sợ hắn đe dọa, ngược lại còn nhân cơ hội câu dẫn hắn. Ngẫm nghĩ một lát, Đường Kim mới nọi:
-Ta hỏi cô, mấy ngày qua có phải là cô đang đánh chủ ý lên người Tô lão sư không?
-Không có, tuyệt đối không có, Tô lão sư bảo ta sang ngủ cùng với cô ấy một hôm ta còn chưa có đi đây này! – Judy vội vàng thề thốt:
-Chàng nói không cho phép ta đụng vào nàng, ta tuyệt đối không dám đụng!
-Coi như cô thức thời. – Đường Kim nói xong liền không thèm để ý tới Judy nữa, một mực cúi đầu tiêu diệt đống thức ăn trên bàn, thật ra bây giờ hắn cũng đang hơi đói, từ sáng đến giờ còn chưa ăn gì.
-Cái đó, Đường Kim, ta nghĩ ra một cách rất hay có thể làm cho chàng có được Tô lão sư hơn nữa nàng cũng sẽ không trách chàng, có muốn nghe thử không? – Judy bắt đầu dụ dỗ Đường Kim phạm tội.
-Không muốn. – Đường Kim trực tiếp ngắt lời Judy:
-Nam nhân vĩ đại như ta không cần dùng thủ đoạn như vậy, ta tin sẽ có một ngày Tô lão sư chủ động nhào vào lòng ta.
Judy nhất thời buồn bực không thôi, tại sao Đường Kim không chịu cho nàng chút cơ hội để thể hiện mình chứ?
-Đường Kim chất bầm, coi như ngươi vẫn còn chưa có xấu triệt để. – đúng vào lúc này một thanh âm đột ngột vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận