Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 920: Phì lũ Mạc Phì

Tiếu Thiền càng thêm buồn bực, tên sắc lang này vừa sờ ngực nàng còn để ý tới chuyện khác, đúng thật không phải là người mà.
Nhưng mà buồn bực thì buồn bực, nàng chẳng có biện pháp nào để gạt tay tên gia hỏa này ra hết, không nói đến vấn đề khí lực, mà là nàng bỗng phát hiện ra mình tựa hồ có chút không nỡ để cho hắn buông tay, không phải vì nàng hưởng thụ cảm giác này, cho dù thực tế thì nàng cũng có chút hưởng thụ đấy nhưng quan trọng nhất vẫn là trên người nàng chỉ có bộ vị này hấp dẫn được sắc lang kia, nếu không để cho hắn sờ một chút, nhỡ đâu hắn chạy mất thì biết làm thế nào?
Nàng có chút sợ Đường Kim sẽ chạy mất cho nên ngoài miệng thì vẫn cứng giọng nhưng lúc hắn đặt tay lên nàng vẫn cứ mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.
Lúc này lực chú ý của Đường Kim thật sự đã đặt hết lên trên lôi đài, trên đó đang có hai nam nhân nhưng hình thể của hai người lại cách biệt rất rõ ràng, một người khôi ngô cao lớn, thân thể cường tráng, chiều cao trên mét tám, cân nặng ngoài một trăm, nhưng người còn lại thì cao chưa tới mét bảy, căn nặng chắc chỉ cỡ năm mươi, thân hình mỏng manh gầy gò.
-Phì lũ, mau lên đi, đánh hắn, đánh hắn!
-Phì lũ, ta đặt ngươi, mau lên a!
-Phì lũ, lão tử hôm nay đặt cả nhà lên ngươi đó, đừng có làm lão tử thất vọng...
-Đại khoái đầu, ngươi cũng cố lên, con hàng ngươi chỉ cần đè lên cũng đủ cho hắn bẹp rồi.
...
Bên ngoài lôi đài đang có vô số người hò hét, một vài người vừa hò còn vừa cầm tiền vung vẩy, võ đài ngầm luôn đi kèm với cá cược, đám người vây xem này hiển nhiên cũng đã cá không ít tiền.
Mà lúc này trận đấu trên lôi đài nhìn bề ngoài vô cùng quỷ dị, cho dù là ai cũng nhìn ra được người thắng nhất định là tên đại khoái đầu ( cục thịt) kia,nhưng trên thực thế người đang chiếm ưu thế lại là nam tử gầy gò còn lại, hơn nữa biệt danh của nam tử gầy gò vậy mà lại gọi là Phì lũ.
Phì lũ?
Nếu như giống hắn mà cũng được gọi là phì lũ thì chắc người béo đã chiếm lĩnh gần hết thế giới cmnr.
-Tên gia hỏa kia không phải Mạc Phi sao? Hình như hắn còn có một biệt danh gọi là Mạc Phì? – Đường Kim cuối cùng cũng rút cánh tay từ trong ngực Tiếu Thiền ra, có chút kinh ngạc lẩm bẩm.
- Mạc Phì – Tiếu Thiền cũng ngẩn ra:
-này, cậu đang nói Mạc Phì nào thế? Không phải là người Ninh Sơn đó chứ?
-Chính là hắn a, ta vừa mới tới Ninh Sơn thì hắn đã thua cho ta một chiếc humer, ta còn nhớ hắn nói muốn mời ta ăn cơm nữa cơ, bất quá từ đó về sau không thấy hắn xuất hiện nữa, hiện tại không biết sao lại mò tới đây đánh lôi đài? hắn tự xưng là lái xe rất trâu bò cơ mà? – Đường Kim cảm thấy có chút khó hiểu, đối với Mạc Phi này ấn tượng của hắn cũng không sâu lắm, nhưng dù sao cũng là người hắn nhận thức lúc mới xuống núi nên hắn vẫn còn nhớ rõ.
-Hình như đúng thật là hắn. – Tiếu Thiền nhìn chằm chằm lên lôi đài một cái rồi gật đầu:
-Kĩ năng đua xe của Mạc Phi đúng là không tệ, năm đó ta cũng đã từng đua với hắn, hắn chỉ kém ta có một chút thôi.
-Ừ, mà xem ra tên gia hỏa kia bây giờ đánh nhau cũng khá lợi hại đó chứ, tuy rằng lực lượng không đủ nhưng rất linh hoạt, hơn nữa mỗi lần đều đánh vào nhược điểm của đối phương. – ĐƯỜNG KIM vừa quan sát vừa lẩm bẩm:
- nếu không có gì ngoài ý muốn thì trận này Mạc Phi sẽ thắng.
-Ồ ô ố ồ ô... - một loạt tiếng hoan hô vang lên, đại khoái đầu kia vừa bị Mạc Phi một quyền đánh gục, mãi một lúc lâu cũng không thấy đứng dậy nổi, đúng như những gì Đường Kim dự liệu.
Mạc Phi chiến thắng đối thủ xong liền nhảy xuống đài, lúc này Tiếu Thiền mới nhịn không được hỏi:
-này, cậu có muốn đi qua hỏi thăm hắn vài câu không?
-Bỏ đi, ta với hắn cũng không quen thân lắm. – Đường Kim nghĩ một lát rồi lắc đầu:
-Chúng ta về đi, ở đây chẳng có trò gì vui cả.
-Ừm. – kì thực Tiếu Thiền cảm thấy chỗ này cũng khá là kích thích nhưng vấn đề là tên gia hỏa Đường Kim này không thích nên nàng cũng chỉ đành đáp ứng quay về mà thôi.Đường Kim kéo tay Tiếu Thiền rời đi, nhưng vừa mới đi được vài bước thì bỗng nhiên dừng lại, cau mày quay đầu nhìn về phía dưới lôi đài.
-Sao vậy? – Tiếu Thiền có chút phiền muộn, sau đó mới phát hiện ra tình huống không đúng:
-Sao hình như có người đang đánh Mạc Phi ấy nhỉ?
Trên thực tế thì lúc này đang có cả đám người hung hăng đánh Mạc Phi, rất nhanh Mạc Phi đã bị đánh ngã xuống đáp, tiếp theo là một loạt cú đạ, vừa đạp vừa mắng:
-Đê mờ, mày ngứa xương à, lần nào cũng muốn đánh!
Nhìn Mạc Phi bị đánh nhưng những người xung quanh đều làm như không nhìn thấy, chỉ chăm chăm vây lấy một tên béo đòi tiền.
-Bàn ca, sang tiền đi!
-Bàn ca, của ta đâu?
-Bàn ca,, của ta ba ngàn nhé!
Tên béo kia vừa lấy tiền trả mọi người vừa tiếp tục vẫy tay:
-Đệt, đánh tiếp cho ta, đừng đánh chết là được, tên vương bát đản này lại làm lão tử lỗ mất mười mấy vạn, giữ mạng của hắn lại để trả nợ cho lão tử.
Tên béo vừa nói như vậy thì đám người đang động thủ kia càng thêm hăm hở, đáng thương cho Mạc Phi vừa rồi vừa mới hạ được đại khoái đầu trên đài nhưng xuống dưới dưới sự vây công của bảy tấm người thì hắn trừ việc dùng hai tay cố che đi bộ vị quan trọng trên người ra, căn bản không có bất cứ cơ hội nào để phản kháng.
-ê, các ngươi đánh đủ chưa? - một thanh âm lười biếng vang lên, người lên tiếng là Đường Kim.
-Dừng. – tên béo kia phất tay một cái, bảy tám đại hãn đồng loạt dừng tay.
Tên béo kia nhìn Đường Kim một cái rồi lại nhìn Tiếu Thiền bên cạnh Đường Kim, mắt nhất thời phát quang:
-Ay dà, đây không phải là nữ thần Tiêu Tiêu đại danh đỉnh đỉnh sao? Nam nhân của cô muốn quản chuyện của người khác, cô có ý kiến gì không?
-nam nhân nhà ta làm việc gì không cần phải trưng cầu ý kiến của ta. – Tiếu Thiền không vui nói.
-Được, nếu đã như vậy thì ta nói thẳng, vị huynh đệ này, ta không cần biết ngươi có lai lịch gì, nhưng nếu ngươi muốn xen vào việc này cũng được, trả hết tiền phì lũ nợ ta thì ngươi có thể đưa hắn đi, nếu như ngươi không có tiền thì đừng xen vào, ta nể mặt Tiêu Tiêu nên sẽ không truy cứu việc này nữa. – tên béo không nhanh không chậm nói.
- Mạc Phi, còn nhận ra ta không? – Đường Kim không thèm để ý tới tên béo, chỉ hướng về phía Mạc Phi đang cố gắng lồm cồm bò dậy, nhàn nhạt hỏi.
-Cậu, cậu là... – ánh mắt của Mạc Phi có chút mê mang, tựa hồ đang nỗ lực nhớ lại gì đó, vài giây sau, ánh mắt hắn bỗng sáng lên:
-Cậu là Đường...Đường....
-Ừm, xem gia ngươi vẫn còn nhớ ta, mà ngươi lăn lộn kiểu gì lại thành ra thê thảm thế này? – Đường Kim ngắt lời Mạc Phi, có chút ngạc nhiên hỏi.
-Anh bạn, một lời khó tận a! – Mạc Phi cuối cùng cũng đứng vững, hướng Đường Kim cười khổ một cái, mặt mũi hắn tím bầm cộng thêm nụ cười khổ thực làm cho người ta cảm thấy tang thương.
Ngừng một chút, Mạc Phi lại than nhẹ một hơi:
-Nói tóm lại là ta ở đây đua xe, sau đó thì thua rất thảm, nợ người ta rất nhiều tiền, hiện tại mỗi ngày ta đều phải ở đây đánh lôi đài đểtrả nợ, chỉ là ta đã đánh đã mấy năm rồi mà nợ càng ngày càng nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận