Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 942: Ngươi nghĩ ta vẫn còn mười tám tuổi sao?

Thành phố này đã từng là nơi nàng ôm ấp bao nhiêu mộng tưởng, năm đó nàng mười tám tuổi, giống với bao thiếu nữ khác, nàng tới đây để theo đuổi ước mơ của mình.
Thành phố này đã từng đem đến cho nàng nhiều kí ức ngọt ngào, năm đó lúc nàng vừa mới quen biết nam nhân kia, hai người cũng đã từng rất ngọt ngào, nàng đơn thuần nghĩ rằng hắn sẽ là chỗ dựa cả đời cho mình.
Nhưng sau đó nơi này đem đến cho nàng nhiều nhất lại là thống khổ, sau khi bị nam nhân kia đá, cả một đoạn thời gian dài ấy là thời gian khổ sở nhất trong cuộc đời nàng, nàng từng phát thề sẽ không bao giờ quay lại đây nữa, nhưng hôm nay lúc hai tên cảnh sát kia tìm tới nơi nàng làm việc, nói nàng là nghi phạm của một vụ lừa đảo, hơn nữa còn muốn đưa nàng về Thiên Hải hỗ trợ điều tra, nàng đột nhiên phát hiện thật ra nàng vẫn muốn trở về nơi đó nhìn một chút ,thế nên nàng đã rất phối hợp.
-Diệp tiểu thư, lên xe đi. – một chiếc xe cảnh sát đi tới, nữ cảnh sát phía sau Diệp Tiểu Mạn lên tiếng nhắc nhở nàng.
Nữ cảnh sát này cũng khá là khách khí với Diệp Tiểu Mạn, bởi vì trên cả quãng đường đi nàng đều rất phối hợp, cho nên nàng đã nhận được đãi ngộ cũng không tệ, tay cũng không bị còng lại.
Diệp Tiểu Mạn gật đầu một cái, mở cửa xe bước vào trong, nữ cảnh sát kia ngồi xuống ngay bên cạnh này, chiếc xe từ từ lái ra khỏi sân bay.
Nửa tiếng sau.
Cục cảnh sát khu tây Thiên Hải.
Diệp Tiểu Mạn vừa mới tới đây thì đã bị đưa tới phòng thẩm vấn, nữ cảnh sát đi cùng nàng lúc nãy rót cho nàng một chén trà, bảo nàng ở bên trong đợi một lát.
Diệp Tiểu Mạn uống một ngụm trà, lòng nàng lúc này vô cùng bình tĩnh, nàng xác thực là một nữ nhân phổ thông, nhưng những năm nay nàng đã trải qua đủ mọi chuyện, nếm trải đủ mọi tư vị của cuộc sống cho nên tâm tính nàng tự nhiên là mạnh hơn những cô gái bình thường rất nhiều, càng quan trọng hơn là nàng có chỗ để dựa vào, bốn đứa con gái xinh xắn sớm đã trở thành chỗ dựa tinh thần vững chãi của nàng.
Cho dù không có chúng ở bên cạnh nhưng chỉ cần nghĩ tới bọn nhỏ, tâm nàng lập tức sẽ trở nên bình tĩnh, cho nên nàng không hề cảm thấy lo lắng hay khẩn trương chút nào.
Ngồi trong phòng thẩm vấn đợi mất khoảng mười phút đồng hồ thì cửa phòng cuối cùng cũng được mở ra, một nam nhân bước vào, nhưng người này không phải cảnh sát mà là một nam tử trung niên mặc đồ tây.
Nam tử này khá là cao lớn,tướng mạo cũng không tệ, phong độ ngời ngời, nhấc tay nhấc chân đều toát lên một cỗ khí tức bất phàm, nhưng mà lúc Diệp Tiểu Mạn vừa thấy nam nhân này thì sắc mặt nàng lập tức trở nên trắng bệch, nàng hai mắt rưng rưng nhìn hắn, cắn chặt môi dưới, tựa hồ như đang cố kìm nén gì đó.
-Mạn Mạn, lại gặp nhau rồi. – thanh âm của nam tử trung niên phi thường ấm áp, đem theo một sức hút làm người ta cảm thấy rất thoải mái.
Sắc mặt Diệp Tiểu Mạn càng cắt không còn một tia máu, một tiếng Mạn Mạn kia đã từng là cách xưng hô thân mật nhất với nàng, nhưng lúc này lại làm tim nàng như bị dao cứa. Mười năm rồi! đã tròn mười năm, nam nhân này làm tổn thương nàng, đến hiện tại nàng vẫn còn khắc cốt minh tâm.
-Lâm Trí Vinh, ngươi lại muốn làm gì? – Diệp Tiểu Mạn cuối cùng cũng lên tiếng, thanh âm có chút run rẩy, dường như nàng đã cố gắng không để cho nước mắt trào ra.
-Mạn Mạn, đã mười năm rồi, nàng vẫn xinh đẹp như vậy? – nam nhân tên Lâm Trí Vinh kia nhẹ nhàng thở dài một tiếng, tựa hồ như đang cảm khái.
Diệp Tiểu Mạn hiện tại đích thực cũng được tính là xinh đẹp, hơn hai năm trước lúc Đường Kim gặp nàng, nàng trông rất tiều tụy, lúc đó nàng mới 25 mà nhìn như đã 35, nhưng mấy năm nay Diệp Tiểu Mạn càng ngày càng trẻ ra, bộ dáng 28 tuổi lúc này nhìn chỉ như không tới 25.
Diệp Tiểu Mạn vốn cũng là một mỹ nữ ,tuy không đến mức khuynh quốc khuynh thành như Kiều An An nhưng cũng được coi là trăm dặm mới kiếm được một người, đặc biệt là hiện tại, trên người nàng còn toát ra cả vị đạo của mỹ phụ thành thục, đối với Lâm Trí Vinh thì bộ dáng lúc này của nàng ngược lại càng hấp dẫn hơn nàng của mười năm trước.
Diệp Tiểu Mạn vẫn nhìn Lâm Trí Vinh không chớp mắt, kì thực mười năm qua đi, con người Lâm Trí Vinh đã phát sinh biến hóa rất lớn, năm đó tuy rằng hắn rất soái khí nhưng không có khí độ bất phàm như bây giờ, từ đó có thể thấy trong mười năm này trên người hắn có lẽ đã phát sinh một số chuyện.
-là ngươi để cảnh sát tới bắt ta có phải không? – Diệp Tiểu Mạn cắn răng hỏi, năm đó nàng rất ngây thơ đơn thuần ,nhưng hiện tại nàng không còn là cô bé lúc trước nữa, tuy nàng không thông minh như mấy nữ nhi bảo bối của mình, nhưng hiện tại nàng tuyệt đối không ngốc, từ tình huống hiện tại nàng hoàn toàn có thể đoán ra được chân tướng.
-Mạn Mạn, ta chỉ muốn gặp nàng mà thôi, hơn nữa là ta phân phó họ mời nàng tới đây, nếu có gì thất lễ ta sẽ bắt bọn họ xin lỗi nàng. – Lâm Trí Vinh khẽ cười:
-Ta cũng biết nơi này không thích hợp để nói chuyện, hay là như vầy, ta đã đặt một phòng ở khách sạn, ta đưa nàng tới đó rồi chúng ta nói chuyện nhé.
-Không cần đâu, ta nghĩ nơi này rất thích hợp để nói chuyện. – Diệp Tử Vận dần lấy lại bình tĩnh:
-Lâm Trí Vinh, lần này ngươi lại lên kế hoạch bỉ ổi gì, nói thẳng đi!
-Mạn Mạn, ta biết nàng rất hận ta. – Lâm Trí Vinh thở dài một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ thương cảm:
-Năm đó ta đối với nàng như vậy kì thực trong lòng của ta có nỗi khổ riêng, ta chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, mười năm nay ta vẫn một mực nhớ tới nàng, đương nhiên bất luận thế nào thì năm đó cũng là ta có lỗi với nàng, lúc đó ta còn trẻ, không biết xử lí những chuyệ này, nhưng mà Mạn Mạn, nàng có thể cho ta một cơ hội để bù đắp sai lầm trong quá khứ không?
-Lâm Trí Vinh, ngươi tưởng ta vẫn còn 18 tuổi sao? – Diệp Tiểu Mạn tỏ vẻ khinh bỉ:
-Năm đó ngươi còn trẻ? Ngươi không nhớ năm đó mình cũng đã ba mươi rồi à? Từng ấy tuổi vẫn còn trẻ sao? bất quá ta nói cho người biết, hiện tại ta đã không còn trẻ nữa, không dễ mắc lừa ngươi đâu.
-Mạn Mạn, nàng muốn mắng ta chửi ta ta đều không trách nàng, nhưng ta hi vọng nàng hiểu, lần này ta là thật lòng muốn bù đắp cho nàng, ta muốn những ngày tháng trong tương lai sẽ được hảo hảo chăm sóc nàng, chăm sóc con gái của chúng ta, ta sẽ cho nàng tất cả những gì nàng muốn, ta cũng có thể cho con gái của chúng ta một cuộc sống tốt nhất. Hãy tin ta, từ nay về sau ta sẽ để con gái của chúng ta sống một cuộc sống trong nhung lụa như công chúa… - bộ dáng của Lâm Trí Vinh vô cùng thành khẩn.
Không thể không nói Lâm Trí Vinh xứng đáng là diễn viên có thiên phú nhất lưu, nếu như người khác nhìn biểu cảm của hắn lúc này thì trăm phầm trăm sẽ cho rằng những lời của hắn là phát ra tự đáy lòng mình, chỉ bất quá năm đó Diệp Tiểu Mạn cũng chính là bị bộ dáng nàng của hắn lừa lọc, cho nên lần này nàng sẽ không mắc lừa lại lần nữa.
Không đợi Lâm Trí Vinh nói xong, Diệp Tiểu Mạn lập tức ngắt lời hắn:
-Thôi đi, đó là con gái ta, không phải con gái ngươi, hiện tại ta và con gái đều sống rất tốt, chúng ta không cần ngươi quan tâm, ta chỉ hi vọng ngươi cách xa chúng ta một chút, vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mắt chúng ta nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận